Chương 30

Đã nhiều năm Tần Giang Nguyệt không ăn thức ăn phàm tục.

Nhưng hắn vẫn nhớ hương vị đó.

Trí nhớ của hắn thực sự rất tốt.

Cả cách cầm đũa hắn cũng nhớ, chỉ là đã lâu lắm rồi, hắn cần một chút thời gian để làm quen mới có thể tự nhiên được.

"Đây là… Sủi cảo." Tiết Ninh suy nghĩ một chút rồi nói: "Gọi như vậy phải không?"

Tần Giang Nguyệt không nói gì.

Biểu hiện của hắn rất khó diễn đạt, dường như không mang ý nghĩa gì, nhưng lại như chứa đựng vạn phần suy tư.

Lúc này, Tiết Ninh cúi xuống, hai tay ôm mặt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn, qua lớp hơi nước nghi ngút từ thức ăn bay lên, chậm rãi nói: "Có cảm thấy thật kỳ diệu không?"

Ánh mắt tĩnh lặng và lạnh lùng của Tần Giang Nguyệt chuyển lên người nàng.

"Dù đã mất hết tu vi nhưng có thể cảm nhận được khói lửa nhân gian, ngửi thấy mùi thức ăn, thưởng thức vị của thức ăn, cảm thấy khát, đói và buồn ngủ, cảm giác này… phải chăng cũng rất kỳ diệu?"

Đó chính là cảm giác của phần lớn những người phàm ở nhân gian chiếm đa số.

Đối với họ, những người tu tiên quả thực đã là ký ức xa xôi.

Đây cũng là lần đầu tiên Tần Giang Nguyệt tỉnh lại còn có người từ góc độ này đề cập đến sự thay đổi của hắn.

Hắn im lặng, dây buộc áo choàng đã hơi lỏng lẻo từ trước, do cử động cố gắng lên giường vừa rồi đã hoàn toàn tuột ra, cổ áo trên trang phục màu đen của hắn cũng mở ra nhiều hơn một chút.

Dải lụa trắng buộc chặt lấy ngực dũng mãnh, mái tóc dài đổ xuống hơi rối, khuôn mặt tái nhợt, môi mỏng nhạt màu, dáng vẻ cầm đũa như thể đang cầm trên tay một loại bảo khí tinh xảo nào đó.

Tiết Ninh không tự chủ được mà lùi lại một chút, âm thầm di chuyển bước chân mới có thể hoàn toàn thả lỏng hơi thở căng thẳng.

... Bạch Nguyệt Quang quả nhiên là Bạch Nguyệt Quang.

Ngay cả khi bán sống bán chết cũng có một loại phong vận riêng, như vậy lại càng làm người ta mê muội hơn.

Bản thân Tiết Ninh cũng đói lắm rồi, không quan tâm Tần Giang Nguyệt khi nào thì ăn, nàng để bát đũa xuống rồi đi ra ngoài.

Ánh mắt chăm chú dừng lại trên người nàng một lát, rất nhanh biến mất, cuối cùng Tiết Ninh cũng thẳng được lưng.

Bên ngoài căn nhà nhỏ này có một chiếc bàn đá, có lẽ là nơi các đệ tử sử dụng để uống trà trò chuyện.

Tiết Ninh ngồi bên cạnh bàn đá, nếm thử một chiếc sủi cảo nóng hổi, dạ dày được thoả mãn, không tự chủ được mà thở dài.

"Ài..."

Nàng thở ra một hơi, cả người thoải mái vô cùng.

Con người quả thực vẫn cần ăn uống nha, tiên nhân và tu sĩ không ăn ngũ cốc quả thực có lợi cho tu luyện, nhưng lại thiếu đi một chút hương vị nhân gian.

Vị của những thảo mộc linh này thực sự không tồi, trong bản năng của nguyên thân cũng là an toàn, nàng ăn rất ngon miệng, không bao lâu đĩa đã trống không.