Chương 32

Trời đã vào khuya nhưng phủ của huyện lệnh vẫn rực sáng ánh đèn, tiếng bước chân vẫn ồn ào, vội vã.

Hồ Túc An và Tiểu Giải quả nhiên là không thể trụ được dưới nước nữa.

Trên bờ có quá nhiều người canh gác, bọn họ bơi khắp phủ mới tìm được một khu vực khác vắng vẻ, Hồ Túc An dù cả người đều bức bối, nôn nóng nhưng cũng rõ đó là một cái bẫy, hắn làm sao có thể phạm vào sai lầm sơ cấp như thế được?

Hồ Túc An dù sao cũng đã hành nghề được hai năm, vài trêu trò của đạo sĩ hắn nắm rõ trong lòng bàn tay, cũng thừa biết cách nào để dẫn dụ đạo sĩ phân tâm.

Trên bờ có nhiều người thì nhiều thật nhưng người có pháp lực cao cường như tên trụ trì lúc nãy cũng chỉ có một hai người, phủ nhà huyện lệnh lại rộng lớn, cao nhân không lo hết được, Hồ Túc An biết đây là thời cơ tốt trước khi có thêm kẻ khó nhằn đến.

Hồ Túc An dùng kế dương đông kích tây, sử dụng yêu pháp tạo ra một cái bẫy nhỏ, thu hút mọi người tập trung đến ao sen ở tây viện, sau đó hắn cùng Tiểu Giải cùng nhau trồi lên bờ ở gần bếp, đánh ngất hai tên gia đinh cột vào gốc cây, rồi mượn tạm y phục của họ trà trộn vào đám người canh gác.

Trời đã tối, chỉ dựa vào ánh trăng và bóng đèn mờ ảo nên bọn họ không hề bị nghi ngờ, hơn nữa người canh gác cũng không ai thật sự quyết tâm muốn tìm ra yêu quái, có vài tên đi tuần mà còn nhắm mắt nhắm mũi đọc kinh cầu khấn.

Hồ Túc An rất muốn nói với họ là không có hiệu quả đâu. Thiết lập của cuốn tiểu thuyết này vốn không có thần tiên.

Tiểu Giải trong hơi nhỏ người nên đã giả làm tên phụ việc dưới bếp. Y phục của cổ nhân kín cổng cao tường, sợi dây nọ hoàn toàn bị cổ áo cao che khuất. Dù thế, Hồ Túc An vẫn không thật sự yên tâm, bọn đạo sĩ này không phải là dạng vô danh tiểu tốt như hắn, nếu bị bắt thì rất có thể sẽ hồn phi phách tán.

"Này, hai người bên kia đang lười biếng đúng không? Mau nhanh cái chân lẹ cái tay lên"

Hồ Túc An đang cùng một vị đồng nghiệp bất đắc dĩ đang tựa lưng vào tảng đá dừng lại đôi chút, không ngờ lại bị quản sự đi ngang bắt gặp. Cả hai không dám cãi lời, chỉ có thể vâng vâng, dạ dạ chạy thục mạng, chỉ sợ bị ông ta gọi lại hỏi ra tên tuổi.

Vị quản sự này nổi tiếng là nghiêm khắc, tàn nhẫn, ông ta ghét nhất là kẻ trốn việc, bị bắt lại thì chắc chắn là no đòn.

Càng khuya thì từng đợt gió lùa như lạnh thêm một chút, không khí có chút ẩm mốc, tiếng côn trùng trong bụi rậm kêu mỗi lúc một vang, nhưng tiếng bước chân lộp bộp phía sau lưng kia, bọn họ vẫn có thể nghe rõ mồn một, đến cả một con hồ yêu như Hồ Túc An còn cảm thấy có thứ gì đó không ổn. Hồ Túc An không dám quay đầu lại, người bên cạnh hắn cũng không, cả hai không hẹn mà hiểu, cùng đóng giả làm hai kẻ điếc.

Người bên cạnh Hồ Túc An từ đầu đến giờ vẫn chỉ lẩm nhẩm đọc kinh phật nhưng lúc này cũng không đọc nổi, mãi đến khi bọn họ đi qua một gốc cây đại thụ lớn mọc ven hồ thì âm thanh theo sát bọn họ mới biến mất.

Người nọ chà sát hai bàn tay vào nhau, cố trấn tĩnh tình cách nói chuyện với Hồ Túc An để đánh tan bầu không khí tĩnh lặng đáng sợ.

"Này, ngươi làm ở viện nào nhỉ? Sao ta chưa thấy..."

Hắn ta chưa nói được dứt lời thì Hồ Túc An đã nhanh tay bịt miệng rồi kéo hắn nấp sau thành cầu. Đèn l*иg trong tay cả hai rớt xuống cỏ và tắt ngay lập tức.

Tên kia chậm vài giây mới kịp phản ứng giãy giụa, Hồ Túc An ra hiệu cho hắn im lặng, sau đó ngồi xuống, lợi dụng chút cỏ cao che khuất đầu mình.

Người nọ vốn nhát gan, chân lúc này cũng đã mềm nhũng, Hồ Túc An tỏ vẻ kỳ lạ, sắc trời vẫn còn tốt, trăng sao đều bị mây mù che hết, chút ánh sáng của đèn cũng đã không còn, hắn không dám tiếp tục đi một mình, đành ngoan ngoan nấp cùng Hồ Túc An.

Hồ Túc An cũng không biết có chuyện gì, nhưng hắn vô cùng tin vào trực giác của mình, dù sao đi nữa hắn cũng được tính là động vật hoang dã, chắc chắn cảm ứng với nguy hiểm phải rất cao.

Hai bọn họ ngồi đó cũng hơn thời gian một nén nhang, Hồ Túc An lại ngửi thấy một mùi thơm, mùi thơm càng lúc càng rõ ràng.

"Ngươi có ngửi được mùi gì không?"

Hồ Túc An chắc chắn mùi hương này chính là mùi hương hắn đã ngửi được mấy hôm trước.

Không thể sai được, nhưng hắn vẫn không biết được đó là mùi gì.

"Mùi gì chứ? Ta không ngửi được mùi gì cả?"

Hồ Túc An chưa trả lời thì lại nghe tiếng quản sự lúc nãy quát mắng:

"Các ngươi lại lười biếng!"

Hồ Túc An không kịp giữ người bên cạnh lại thì hắn ta đã hoảng sợ lao ra bỏ chạy.

Hồ Túc An nhìn hắn ta chạy ra xa mình khoảng hơn ba sải tay thì chau mày suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn quyết định ngồi yên một chỗ.

Chỉ một giây sau đó, tiếng bước chân lộp bộp lại vang lên.

Hồ Túc An không nhìn rõ, chỉ trong chớp mắt người nọ đang sống sờ sờ kia bỗng nhiên ngã xuống đất nằm yên bất động.

"Các ngươi lại lười biếng!"

"Các ngươi lại lười biếng!"

"Các người lại lười biếng!"

Hồ Túc An biến lại thành hồ ly, áp sát người vào mặt đất run rẩy.

Hắn đã thấy được thứ kia.

Đây là con quỷ thứ ba mà Hồ Túc An nhìn tận mắt.

Nó không xinh đẹp như quỷ nữa ở suối và tất nhiên cũng không thể so sánh với cái móng tay của Đàm Dự nhà hắn.

Nó là một nam nhân, cả ngươi sưng phù, ương sình như mấy cái xác chết trôi trên sông, không còn nhìn rõ hình dạng, tay cầm một chiếc rìu lớn.

Hồ Túc An biết mình phải tìm cách, con quỷ đó chắc chắn đang muốn tìm hắn, nó vẫn không ngừng dụ hắn ra.

"Đáng sợ quá! Lạnh hết cả người, không biết bao giờ mới kết thúc nữa"

Nghe được tiếng người, Hồ Túc An lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn. Con quỷ nọ đã biến mất, từ đằng xa lại có hai người cầm đèn đến gác.

Bọn họ đến càng lúc càng gần, nhưng dường như họ không nghe thấy tiếng bước chân kỳ lạ nên vẫn nhỏ giọng bình tĩnh trò chuyện cùng nhau. Khi bước qua cái cây lớn ven hồ, đi ngang qua chỗ Hồ Túc An nấp thì hắn mới nhìn rõ là người nọ rõ ràng là kéo một người rơm đi tuần.

"Hai bọn họ" đạp lên các xác trên mặt đất nhưng không hề hay biết, con quỷ kia lại lần nữa xuất hiện với dáng đi xiêu vẹo, nó giơ cái cái rìu lên cao muốn đập xuống người phía trước.

Hồ Túc An không dám bước ra, chỉ có thể mở to mắt nhìn cảnh tượng kinh dị sắp xảy đến.

Bỗng nhiên tên đó lại vấp phải cái đèn l*иg Hồ Túc An làm rớt lúc trước, nên loạng choạng làm tắt cái đèn trên tay mình.

Lưỡi rìu của quỷ hạ xuống lại không trúng đích, sượt qua qua cánh tay chém xuống nền cỏ.

Hắn ta là một tiếng thất thanh té xuống đất, chân run cầm cặp bỏ về phía trước, một tay tự bịt kín miệng mình, đôi mắt tràn ngập sợ hoảng hốt.

"Uỵt Uỵt"

Rìu vẫn hạ xuống đều đều nhưng không trúng được người bên dưới.

Tên đó vẫn bò về phía trước, bò đến gần ngã quẹo thì nhát chém cuối cùng khiến đầu hắn bị chẻ ra làm hai.

Hồ Túc An cách đó một khoảng không nhỏ nhưng vẫn cảm nhận được vài giọt máu nóng hổi bắn lên bộ lông xinh đẹp của mình.

"Rắc"

Một âm thanh của cành cây bị dẫm gãy vang lên.

Con quỷ vừa đi qua cái cây lớn, hướng đến vị trí của Hồ Túc An.

Hồ Túc An không biết mình đã bị phát hiện hay chưa? Cũng không rõ có nên bỏ chạy hay không?

Khi con quỷ cách hắn một sải tay, Hồ Túc An quyết định chạy, nhưng khi hắn vừa đứng nhấc cái đuôi lên khỏi mặt đất thì thứ đó lại rẻ sang hướng khác, rồi biến mất ở cuối cây cầu.

Hồ Túc An muốn nhảy xuống nước nhưng lại sợ trận pháp trừ yêu bên dưới, nhưng nếu hắn chạy qua ngã rẻ kia thì phải chờ vào vận trời.

Hắn đã biết, con quỷ đó vẫn phải dựa vào ánh sáng để nhìn mọi vật, hơn thế, nó hoàn toàn dựa vào ánh sáng, nó đi theo đèn và vừa gϊếŧ người nhờ ánh trăng.

Tên kia đúng là xui xẻo, cả buổi tối hôm nay đa số đều có mây mù che mắt trăng sao, nhưng trong khoảnh khắc đó, mây lại không chắn đủ.

Hồ Túc An cũng không tin vào vận may của mình lắm, nếu hắn chạy thì tám phần là trăng sẽ lên.