Chương 6: Bà mối tới cửa (2)

Cái gì! Lại còn nạp thϊếp!

Mặt Thi phu nhân lạnh tanh, nhưng lời bà mối càng nói nhiều: “Thời buổi này, thà làm tiểu thϊếp nhà giàu còn hơn làm nương tử nhà nghèo! À, ta biết, năm nay cô nương đã mười chín! Không phải bà mối ta nói chuyện khó nghe, qua năm nay sẽ là hai mươi, đến lúc đó muốn làm thϊếp cũng khó.” Cũng may nha đầu này sinh tốt, mười chín tuổi nhưng trông vẫn rất trẻ, tuy mặc thường phục nhưng khó có thể giấu được khí chất.

“Ý bà mối là, ta đã lớn tuổi không vào được Giang phủ!” Thi Mặc Nhi cười nhạt đứng bên cạnh mẫu thân, cùng đuổi khách.

“Các người!” Bà mối Triệu thấy thái độ tuyệt giao của hai người, lập tức thay đổi sắc mặt, không ăn mềm thì làm cứng: ”Ôi, Thi phu nhân, mọi người đều hiểu, ta cũng không lòng vòng nữa! Người Giang gia muốn, còn có thể cho bà nói từ không sao? Người ta khách khí, hào phóng tặng chút lễ vật, nếu các ngươi không biết điều, Lăng Thành e rằng sẽ khó ở lại!”

Nhưng Thi phu nhân cũng bực bội, ăn mềm chứ không ăn cứng: “Ai da, bà mối Giang nói thẳng ra là được, Thi gia chúng tôi không cần khách khí, nhà chúng tôi thô bỉ, nói nhiều cũng mệt!” Nói xong, bà tìm ghế ngồi vắt chéo chân, khoanh tay trước ngực, quét mắt nhìn mụ già kia từ đầu đến cuối, vẻ mặt khinh bỉ không hề che giấu: “Nhà chúng tôi, lão tổ tông định ra quy củ, nữ nhi tuyệt đối sẽ không làm thϊếp! Nhi tử tri phủ đại nhân đã có thê có thϊếp, không hợp quy củ tổ tông nhà ta. Nếu ngươi cảm thấy có thể thương lượng thì cứ nói với lão tổ tông nhà ta!”

“Ta là bà mối Triệu!” Bà mối lại gằn giọng: “Vậy mời lão tổ tông ra mặt bàn chuyện!”

Thi Mặc Nhi không nhịn được cười, quả nhiên nàng dùng giọng điệu của mẫu thân: “Mặc Nhi sẽ đưa bà mối Giang ba nén hương, aizz, có thể mời lão tổ tông nhà ta không phải xem bản lĩnh của bà mối Giang!”

“Ngươi!!!”

Thi lão gia vừa hồi phủ, liền thấy cửa nhà mình có mấy hạ nhân nâng gấm vóc, rương, vào nhà thì nghe thấy phu nhân nhà mình tranh cãi với một phụ nhân, nhưng đến gần thì Thi lão gia thấy phu nhân nhà mình vắt chân ngồi ngay ngắn, dáng vẻ ngạo nghễ, hắn biết người nhà không sao, mới chậm rãi mở miệng nói: “Có chuyện gì vậy?”

Khi thấy lão gia tử chủ trì đại cục đã về, bà mối lập tức quay mũi giáo, giọng nói xúc động, dạt dào tình cảm, giải thích lý do cho sự xúc động của mình.

“Đã chậm rồi, Mặc Nhi nhà ta đã có hôn ước! Ít ngày nữa sẽ thành thân.” Thi lão gia kết luận: “Mời bà về cho.”

Một câu làm ba người đều bất ngờ.

Sau khi bà mối đi.

Thi Mặc Nhi vội vàng hỏi: “Có hôn ước, sao con lại không biết?”

Thi phu nhân gõ nhẹ vào đầu nàng: “Cha con nói bừa, sớm biết vậy ta cũng nói dối, phí nhiều lời như vậy làm ta đau đầu.” Nói xong Thi phu nhân nhay trán.

Thi Mặc Nhi mới vừa thấy nhẹ nhõm thì nghe thấy cha nàng nói: “Ta không nói dối!”

Vẻ mặt của hai mẫu tử giống nhau, con ngươi tròn xoe cũng giống nhau.

“Phu nhân không nhớ, khi nàng mới vừa hoài thai Thi Thi...” Người trong nhà gọi Thi Mặc Nhi là Thi Thi coi như nhũ danh. Khi Thi phu nhân mang thai, Thi lão gia nói cả nam nữ đều có thể gọi là Mặc, mực than chì. Thi phu nhân không đồng ý, nói nếu gọi nữ nhi là Mặc Nhi sẽ rất khó nghe. Thi lão gia kiên trì, nói hài tử của mình có duyên với từ Mặc; Thi phu nhân cũng kiên trì, tranh cãi một thời gian dài cũng không có kết quả nên trong thời gian mang thai, hai người đều gọi hài tử trong bụng là Thi Thi. Đợi sau khi đứa trẻ được sinh ra thì quyết định.

Kết quả hài tử ra đời, lần đầu tiên Thi phu nhân được làm mẹ, quá cảm động bà đã đồng ý đặt tên cho nữ nhi là Mặc Nhi. Đợi khi hết xúc động, bà mới cảm thấy tội nghiệp cho nữ nhi nhà mình vì có cái tên khó nghe như vậy nên bà vẫn luôn gọi nữ nhi là Thi Thi. Còn Thi lão gia cũng gọi theo phu nhân, dù sao đại danh đã định, hắn cũng không tiếc nuối, gọi nhũ danh thì nhũ danh.

Thi phu nhân cuối cùng cũng hiểu ra, thấy nữ nhi nhìn mình chằm chằm, bà giải thích: “Ai, chuyện đó không tính, lúc đó con đang ở trong bụng nương, chúng ta vẫn chưa chuyển đến đây, vẫn sống trong thôn ở ngoài thành. Cha con thường xuyên ra ngoài thôn tìm việc làm, nương nhờ phu nhân bên cạnh chăm sóc. Lúc đó hai nhà thân thiết, nhà nàng ấy có nam hài 6 tuổi, nửa đùa nửa thật cho con định hôn từ trong bụng nương. Nhưng sau này họ chuyển đi trước, lão gia nhà nàng ấy vẫn luôn hy vọng nhi tử có thể nổi bật, tốt nhất có thể làm quan!”

“Đúng vậy, mấy năm đầu, còn có chút tin tức, nhưng sau đó lại bặt vô âm tính, rồi chúng ta cũng chuyển đi.” Thi lão gia nói tiếp.

Ba người nói rồi cùng nhau vào nhà ăn cơm.

"Cho nên, cha cũng không phải nói dối, nếu lão bà kia không buông tha, chúng ta vẫn có tự tin!”

Thi lão gia ngắt lời.

Thi phu nhân hơi cau mày: “Vẫn là lão gia nghĩ chu đáo, ta thấy lão bà kia bị bênh, sợ không dễ dàng tống cổ như vậy. Thi Thi, mấy ngày nay, con không cần giao hàng, đỡ đυ.ng phải.”

Thi Mặc Nhi gật đầu, haizz, dạo này nàng không nên ra cửa...

Kết quả, bà mối ngày nào cũng tới Thi phủ thăm hỏi.