Chương 7: Lời nói dối quá lớn

Vấn đề rắc rối hơn nhiều so với Thi lão gia và Thi phu nhân nghĩ, Giang công tử kia chỗ nào giống con nhà quan gia mà giống một kẻ lưu manh hơn. Lúc đầu, Thi Mặc Nhi đến Giang gia giao hàng, lúc đó Giang công tử thích động tay động chân, vì tránh phiền toái nên việc đưa hàng đến Giang phủ giao cho người khác, nàng không nghĩ vẫn có rắc rối, hiện giờ hắn còn muốn nạp nàng làm thϊếp.

Bà mối ngày nào cũng đến thăm.

Thi gia có một cửa hàng nhỏ bán mực, giấy, từ Lưu thúc thúc đến Lưu a dì hỗ trợ, mấy ngày nay, một số kẻ bảo kê nhàn rỗi ngày nào cũng đến thăm, khiến hàng xóm khϊếp sợ không dám đến.

Không thể cứ tiếp tục như vậy, nhưng người ta là nhi tử bảo bối của tri phủ đại nhân, tiểu dân như bọn họ sao có thể đấu lại. Thi lão gia nghĩ tới nghĩ lui, nói nếu không thì chuyển nhà. Dù sao phu thê hai người là thợ thủ công, đến đâu cũng không chết đói được. Còn hơn để kẻ khác ức hϊếp, chi bằng du sơn ngoạn thủy tìm đá. Thi phu nhân rất ủng hộ. Hai phu thê tiêu sái này, sau khi quyết định như vậy, bọn họ đã bỏ hết mọi phiền lòng ở phía sau.

Thi Mặc Nhi nghẹn họng nhìn trân trối trước điều này, cảm thấy chính mình ở nhà hoàn toàn là dư thừa, cha nương ân ái rất hay quên mất sự tồn tại của nàng, phiền toái do nàng gây ra bây giờ cũng thành chuyện nhỏ không đáng kể.



Ai ngờ...

Một ngày nọ, Thi Mặc Nhi cầm danh sách trên tay đi gửi số hàng còn lại cho những khách hàng thân thiết, đồng thời nàng cũng bày tỏ lòng biết ơn và tin mình sắp phải rời đi.

Khi đến “Tàng Xuân Các”, Thi Mặc Nhi cảm thấy mỗi bước chân của nàng, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm.

“Thi Thi!” Vừa thấy Thi Mặc Nhi lên lầu, Xuân cô nương lập tức kéo nàng vào phòng.

“Tàng Xuân Các” này được biết đến là một thanh lâu, có bán nghệ, có bán thân, cũng có kẻ đến ăn cơm tạp. Tứ cô nương ở Tàng Xuân Các thể hiện cho bốn mùa là át chủ bài của nơi này, bán nghệ chứ không bán thân.

Xuân Nhi giỏi vẽ tranh, cho nên nàng ấy có chút giao tình với Thi Mặc Nhi; Hạ Nhi múa giỏi; Thu Nhi hát hay; Đông Nhi giỏi đàn.

“Cửa hàng Thi gia không bán nữa sao?” Xuân Nhi kéo Thi Mặc Nhi ngồi trong sương phòng hỏi.

Thi Mặc Nhi gật đầu: “Đã xảy ra chút chuyện.”

“Là chuyện Giang công tử sao?”

Thi Mặc Nhi nghĩ, đúng vậy, việc này không lan truyền ra ngoài mới lạ, nàng gật đầu thừa nhận.

“Vậy chuyện muội có hôn ước là thật?”

Thi Mặc Nhi lại gật đầu, lời cha nói không tính là lời nói dối.

“Muội thật sự muốn gả vào Lăng phủ??”

Hả? Nói gì vậy? Thi Mặc Nhi trợn mắt há miệng nói không nên lời, nhìn Xuân Nhi kích động, cho rằng nàng không nghe rõ: “Lăng phủ?”

“Đúng vậy, chuyện đó đã lan truyền khắp nơi, Giang công tử coi trọng nữ nhi Thi gia, bà mối mấy lần bị từ chối, Thi phu nhân tỏ thái độ cứng rắn, nói muội đã có hôn ước. Mọi người đều nói vị hôn phu nào có địa vị như vậy, còn dám từ chối nhi tử tri phủ đại nhân. Hóa ra là Lăng phủ!” Xuân Nhi nói chuyện sinh động như thật.

Thi Mặc Nhi muốn chết, trong này có thật nhưng cũng có giả, làm sao để giải thích rõ ràng.

“Còn gì nữa!”

“Đông Nhi, ngươi biết không?” Mặc kệ Thi Mặc Nhi lắc đầu, Xuân Nhi tiếp tục nói: “Ngươi chưa gặp nàng ấy bao giờ cũng đúng, nàng ấy đánh đàn giỏi nhất ở đây, ngày thường dùng khăn lụa mỏng che mặt, mấy ngày trước được truyền đến Lăng phủ đánh đàn, nàng ấy nói, ở chỗ nhị công tử đã gặp ngươi!”

Ách, nữ nhân đánh đàn hôm đó hóa ra là Đông Nhi.

“Còn nghe đồn mấy ngày nay Nhị công tử Lăng gia thường xuyên tìm ngươi.” Từng điều làm tin đồn này càng ngày càng thật.

Cái này… Là thật, nhưng…

“Thi Thi! Thi Thi! Ngươi nói đi!” Xuân Nhi vẫy tay trước mặt Thi Mặc Nhi, cảm thấy nàng chưa tỉnh táo: “Cho nên, chuyện này rốt cuộc có thật không?” Mấy ngày nay, đông nghe một chút tây nghe một chút, hôm nay gặp được người trong cuộc, đúng lúc nàng có thể hỏi.

“Ta...” Thi Mặc Nhi cảm thấy đầu nàng lúc này trống rỗng.