Chương 11: Thua thì vào động phòng.

Máu tươi tràn ngập thành một ao máu loãng, mùi tanh huyết dịch tràn ngập tại chóp mũi, Phượng Li hừ lạnh một tiếng, đang muốn dùng một cước đẩy người trên người mình ra, thế nhưng thứ giam cầm ở bên hông nàng là cánh tay sắt chặt chẽ tới thế, mặc dù là đao đâm thì cũng không dời được tay của hắn.

Thậm chí lực đạo đâm vào cũng không có chút nào giảm bớt, Phượng Li chau mày, một đao kia của chính mình đâm xuống khẳng định vào trái vị trí tim của hắn, cho dù là mạnh mẽ hơn nữa thì người bị đâm trúng trái tim cũng không có khả năng có cơ hội sống tiếp.

Dạ Vương hắn coi như là bị thổi phồng tới vô cùng kì diệu, cuối cùng cũng chỉ là một con người mà thôi, chỉ cần là người thì sẽ có nhược điểm, Phượng Li quá rõ ràng mỹ mạo của mình sẽ tạo thành cái dạng ảnh hưởng gì đối với nam nhân.

Quân Vô Dạ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Chỉ là cánh tay dài đang giam cầm bên hông nàng cái kia khiến cho trong lòng nàng rất lo lắng, vì sao hắn còn chưa buông mình ra, mới nghĩ như vậy, bị người ôm ra mặt nước, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng dao găm của mình xuyên qua l*иg ngực của nam nhân, lại còn vẫn nhô ra mũi nhọn ở trước ngực của hắn.

Quân Vô Dạ ngoại trừ biểu cảm trở nên càng thêm tà tác ra thì cũng không có thống khổ: "Nữ nhân, dám đả thương người bổn vương, ngươi là một người đầu tiên." Nhưng nàng lại cảm thấy đó cũng không phải là khích lệ dành cho nàng, mà như là lấy mạng.

Người bình thường bị đâm trúng trái tim làm sao có thể sẽ kiên trì được thời gian lâu như vậy, giờ khắc này nàng gần như cho là hắn chỉ dùng để cái bàng môn tà đạo gì đó để chặn đao kia, có thể nhìn rõ dao găm kia đã đâm thủng ngực vẫn còn chảy từng giọt từng giọt máu trước mặt.

Huyết dịch rơi xuống trong ao lại chóng mặt nhuộm ra nhiều đóa hoa máu, đây rõ ràng là vị trí trái tim, tại sao hắn lại không có chuyện gì? Đây là quái vật!!!

Lần đầu tiên trong đời Phượng Li cảm thấy sợ hãi chính là đối với người nam nhân này, bị đâm rách trái tim nhưng còn có thể còn sống đấy, nàng lại chưa từng gặp qua người thứ hai. Nhất là đối mặt với cái biểu cảm đó của Quân Vô Dạ, sau lưng của nàng lạnh buốt một mảnh.

Làm ra quyết định này chính là đập nồi dìm thuyền, nàng biết rõ tuyệt đối không có khả năng thất bại, liền không có suy nghĩ một khi đâm hắn vẫn chưa có chết sẽ tạo thành cái dạng hậu quả gì: "Sao ngươi lại không sao chứ?" Nàng cà lăm mà hỏi.

Quân Vô Dạ nhìn chăm chú rốt cuộc tiểu nha đầu này đã có hơi có chút lòng e ngại, khóe miệng tà ác cong lớn: "Làm nữ nhân của ta, bổn vương sẽ nói cho ngươi biết, như thế nào?" Hắn cũng không có so đo với nàng, ngược lại chỉ là bắt lấy chủ đề lúc trước nói.

"Nằm mơ!" Đáp lời không chút nghĩ ngợi, Phượng Ly này trời sinh chán ghét tình yêu nam nữ nhất, mặc kệ người đứng trước mặt là người nào, đều không thể rung chuyển lý niệm trong lòng nàng, nàng chán ghét nam nhân hư tình giả ý.

"Ngươi có thể không đồng ý lời bổn vương nói, kẻ thù gây nên thương thế kia cho bổn vương thì bổn vương phải giải quyết cho tốt một chút rồi." Đôi mắt Quân Vô Dạ nhìn chằm chằm vào đôi mắt bạc của cô, tựa như đây mới là màu sắc mà nàng vốn nên có, lúc trước chỉ dùng dược vật che kín thôi.

Miệng vết thương của hắn rõ ràng vẫn còn chảy máu, mà hắn lại có thể lạnh nhạt tự nhiên tiếp tục đàm luận trước mặt nàng, dường như người bị thương không phải là hắn, đang chảy máu cũng không phải là hắn: "Ngươi muốn như thế nào?" Trong lòng Phượng Li có chút lo lắng không yên.

Thủ đoạn của vị Dạ Vương này nàng sớm đã nhìn thấy tận mắt, đối với người tự tiện xông vào Dạ Vương Phủ đều không có một cái kết cục tốt nào, chết không toàn thây đã là kiểu chết tốt nhất rồi, đã từng có người cũng vì xâm nhập vào, bị bắn biến thành tổ ong vò vẽ treo ở trên tường thành trong thời gian bảy ngày mới được thả xuống.

Sống không bằng chết, nàng chỉ là tưởng tượng suy nghĩ hình ảnh mình bị treo tại đó một chút thôi là đã cảm thấy vô cùng thê thảm: "Thiếu chủ cũng biết sợ hãi ư, bổn vương cho rằng người như Thiếu chủ sẽ không sợ trời không sợ đất đây này, yên tâm, sao bổn vương có thể cam lòng gϊếŧ ngươi, không bằng ta và ngươi đánh bạc một cái, như thế nào?"

"Cái gì mà đánh bạc?"

"Chỉ cần đánh bạc là ngươi có thể bình yên vô sự chạy ra từ trong vương phủ của ta, nếu ngươi không bị Linh Nhân bắt trở về, vậy thì việc này liền như chuyện cũ sẽ bỏ qua, chẳng qua là nếu ngươi bị bắt trở về, thế thì chỉ có làm Vương Phicủa bổn vương rồi, buổi tối hôm nay liền vào động phòng."

Nam nhân lưu manh vô lại nói, chỗ nào giống như là Vương Gia tôn quý, chẳng khác một tên dê xồm vô lại là bao, Phượng Li đã biết lúc mình đến đều là Linh Nhân mở một con mắt nhắm một con mắt, giờ đi ra ngoài không phải là một con đường chết sao: "Nếu ta không đáp ứng thì sao?"

"Vậy lập tức vào động phòng." Người nọ nói xong định thuận tay kéo nàng tới bên cạnh bờ, Phượng Li giãy giụa nhưng không thoát ra khỏi l*иg ngực của hắn được, tên Lực Vương quái lạ này, không ngờ đã bị thương rồi mà còn có khí lực lớn như vậy.

"Được, ta đáp ứng, nhưng trên người ta không có Linh lực, chỉ sợ đi không hơn mười bước cũng sẽ bị Linh Nhân túm bắt bắt trở về, cái này đối với ta là không công bằng, đường đường là Dạ Vương điện hạ cũng sẽ không ức hϊếp ta như thế đâu nhỉ?" Bàn về tâm cơ, nàng cũng không kém, hiển nhiên muốn vì chính mình tìm kiếm lợi ích lớn nhất.

"Bổn vương thu tất cả Linh Nhân trước, sau một nén nhang lại thả ra, như vậy ổn chứ?"

Phượng Li nhanh chóng ở trong lòng của hắn chọn một khoảng cách và thời gian, lấy tốc độ của nàng thì thời gian một nén nhang chỉ có thể chạy đến vị trí hơn phân nửa, ai kêu cái Dạ Vương Phủ chết tiệt này lớn như vậy, Quân Vô Dạ đã cho nàng nhượng bộ lớn nhất rồi.

"Tốt, vậy thì một nén nhang, Dạ Vương đã nói là phải giữ lời."

"Ngươi cho rằng bổn vương là người nào?" Hắn cười lạnh.

"Vậy bây giờ bắt đầu."

"Tùy ngươi." Vẻ mặt người nọ hiện lên vẻ không có vấn đề gì cả.

Phượng Li nhìn lướt qua hắn còn đang giam cầm thân thể của nàng trên tay, Quân Vô Dạ mới buông ra một chút, cả người nàng cũng đã thoát ra ngực của hắn và chạy ra ngoài, giống như một con thỏ con, Quân Vô Dạ đã thấy bóng lưng hốt hoảng đào tẩu kia của nàng, khóe miệng cong lên một vòng tươi cười.

Nữ nhân, ngươi sẽ không trốn thoát khỏi trong lòng bàn tay của bổn vương.

Phượng Li vừa vừa rời đi, trong bóng râm có một người giống như kiểu quỷ mị hư vô xuất hiện: "Điện hạ, thương thế của ngươi.”

"Không có gì đáng ngại." Quân Vô Dạ nặng nề ngã về trong ao, nữ nhân, may mắn bổn vương có tấm lòng rộng lượng, bằng không thì lần này ngươi thật sự chết chắc rồi, tâm của nữ nhân thật ác độc.

Phượng Li còn không biết nguyên nhân này, chỉ cảm thấy nam nhân này là quái vật đao thương bất nhập, chạy như điên một đường, bốn phía quả nhiên đã không còn một cái Linh Nhân, nhưng toàn bộ Vương Phủ một mảnh đen kịt, chỉ có thể dựa vào mượn ánh trăng để nhìn đường, nếu dùng châu chiếu sáng thì trong chốc lát nữa liếc mắt một cái cũng sẽ bị Linh Nhân phát hiện.

Có biện pháp nào để nàng có thể thần không biết quỷ không hay từ một đoạn đường cuối cùng thuận lợi rời đi? Trong đầu Phượng Li nhanh chóng tính toán, ngay lúc đang nghĩ ngợi, đột nhiên trên đỉnh đầu nện xuống đến một đống đồ vật đen sì.

"Ôi." Hiển nhiên tiếng vang vật kia là càng lớn hơn tiếng kêu của Phượng Li, Phượng Li vuốt vuốt đầu, nhìn vào một đoàn tối như mực kia, là vật gì?

Mèo, con thỏ hay là nhím gai? Vật kia rất hợp dung hợp với đêm tối, nàng chỉ có thể đủ nhìn thấy một đôi mắt sâu sắc và lại tròn căng đang quay tròn chuyển tới chuyển lui.

"Này, ngươi là ai?" Vật này là vật còn sống, như vậy không phải là vật của Dạ Vương Phủ rồi.

Cái đầu nhỏ lông mềm như nhung kia dò xét đi ra, liếʍ liếʍ móng vuốt: "Ta cũng không biết ta là vật gì, chẳng qua ta nổi danh đó nha, ta là Bắc Minh, ngươi có thể gọi ta là tiểu Bắc." Một đôi mắt như thủy tinh óng ánh sáng long lanh lóe lên hào quang trong đêm tối làm động lòng người.

Tiểu Bắc?