Chương 12: Hạnh phúc đến quá đột ngột

Nhìn thứ đen tuyền một cục nghiêng đầu trên mặt đất kia, Phượng Ly thực sự không thể diễn tả bằng lời đó là loại động vật gì. Nó trông giống một ly miêu mấy phần, còn có chỗ giống một con cáo, tóm lại chính là một con tứ bất tượng.

Ít nhất thì từ

nhỏ nàng đã thích xem các loại ghi chép kỳ lạ nhưng nàng chưa từng nhìn thấy miêu tả về động vật này, "Ngươi từ đâu tới?"

"Tôi á? Tôi đến từ đỉnh Bắc Hải. Tôi đã đi đến rất nhiều rất nhiều nơi. Tôi nghe người ta nói trong phủ thượng thư có đầu bếp làm sủi cảo nhân tôm trong suốt rất ngon nên tôi đến đây để ăn sủi cảo tôm." Tiểu Bắc nghiêm trang nói, lúc nói đến đồ ăn thì đôi mắt trên khuôn mặt đen tuyền liền phát sáng.

Phượng Ly đỡ trán, tên nhóc này đã đi nhầm chỗ rồi, "Đây là Dạ vương phủ, phủ thượng thư mà ngươi muốn tới là tòa phủ đệ bên kia kìa. Ngươi đi nhầm đường rồi."

“Hả?” Khi Bắc Minh nghe thấy mình đã đi nhầm đường thì kinh ngạc kêu lên: “Vậy thì tôi sẽ không thể ăn sủi cảo tôm trong suốt nữa, hu hu.”

“Này, ngươi có thể nhỏ tiếng chút không? Ta đang chạy thoát thân đấy!” Phượng Ly bịt chặt miệng nó lại, nó hét lớn như vậy thì chốc nữa thu hút linh nhân tới thì phải làm sao.

Tiểu Bắc đảo mắt, “Kẻ nào muốn đuổi gϊếŧ cô?” Dường như nó vô cùng ngây thơ, Phượng Ly tùy tiện nhắc tới một chủ đề thì nó lập tức quên mất việc phải ăn sủi cảo tôm.

“Một con quái vật rất biếи ŧɦái. Tiểu Bắc, lúc ngươi tiến vào linh nhân không phát hiện ra ngươi sao?” Phong Lỵ thấy hơi lạ, linh nhân của Dạ vương phủ không thể chỉ phòng thủ người khác lỏng lẻo như vậy. Đôi khi có một số cao thủ ám sát cũng không dám cử người đến đây.

Động vật hoặc linh thú chính là những cao thủ ám sát tốt nhất. Ngay cả con chim nhỏ thỉnh thoảng bay qua Dạ vương phủ cũng sẽ bị những linh nhân bắn chết. Bắc Minh xuất hiện ở đây chắc không phải là do nó bị linh nhân bắt vào đấy chứ?

"Linh nhân? Ồ, ý của cô là những hình nộm phát sáng giống như đom đóm phải không?"

Nghe Tiểu Bắc miêu tả về linh nhân, Phượng Ly lại day trán. Con vật nhỏ này thật sự rất đáng yêu, "Đúng vậy, chính là bọn họ. Nếu như bọn họ tìm được ngươi, nhất định sẽ bắt ngươi lại."

“Họ không thể cảm nhận được tôi.” Đôi mắt to của Tiểu Bắc lấp lánh, tỏ vẻ trong lòng đã có dự tính sẵn.

“Tại sao?” Phượng Ly nhìn nó giống như đang nhìn thấy tia hy vọng vậy.

"Bởi vì tôi có thể kiểm soát tâm tình sắc thái của mình, tôi chỉ cần hóa trang thành những hình nộm giống như họ là được rồi. Chúng chỉ là những linh nhân cấp thấp, không dùng bằng mắt mà là cảm giác." Bắc Minh đột nhiên nói một câu vô cùng bí hiểm.

"Tiểu Bắc, ngươi có thể cũng biến ta trở nên giống ngươi, che giấu nhân khí trên người ta, trở nên giống chúng, để chúng không phát hiện ra sự tồn tại của ta không?"

“Cái này dễ lắm. Nhưng có điều cô phải dẫn ta đi ăn sủi cảo tôm trong suốt.” Vừa nhắc tới đồ ăn, nó nhanh chóng thèm đến nhỏ dãi.

“Đừng nói là sủi cảo tôm trong suốt, tất cả những thứ ngươi muốn ăn thì ta đều có thể cho.” Phượng Ly rất đỗi vui mừng, ông trời quả nhiên không phụ lòng nàng, không nờ vào lúc này lại giúp nàng một cái ơn lớn như vậy.

“Thật không?” Phượng Ly cảm thấy ánh mắt của Tiểu Bắc đang tỏa sáng lấp lánh.

"Ừ, nhưng ngươi phải giúp ta tránh bị kẻ xấu truy đuổi."

“Được.” Bắc Minh chớp mắt, Phượng Ly cũng không biết nó đã làm gì mà trên người nàng có thêm một tầng vô hình, thứ này chỉ có thể dựa vào cảm giác.

"Như vậy là xong rồi à?"

“Đúng thế, chúng sẽ không phát hiện ra cô là người đâu.” Tiểu Bắc giải thích.

“Được rồi, bây giờ ta sẽ đưa ngươi đi ăn sủi cảo tôm.” Phượng Ly ôm Tiểu Bắc chạy thật nhanh. Vừa rồi Tiểu Bắc nói là linh nhân cấp thấp sẽ không nhìn thấy nàng nhưng linh nhân trung cấp và cao cấp thì không chắc.

Bản thân nàng phải tranh thủ được thời gian một nén hương, chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra là được. Phượng Ly như có gió dưới chân, chạy như bay. Sau thời gian một nén hương quả nhiên bên cạnh lại có thêm linh nhân lục tục. Phượng Ly chỉ đành duy trì tốc độ và tần suất tương tự với linh nhân.

Những gì Tiểu Bắc nói quả thực không sai. Có rất nhiều linh nhân đảo quanh bên cạnh nàng, trái tim nàng kích động đến mức sắp nhảy ra ngoài, may mắn thay, chúng chỉ quay quanh nàng một vòng rồi rời đi.

Tất cả những linh nhân đều đã thay đổi so với lúc nàng đến, khi đó trên người những linh nhân này tùy ý tản ra ở mọi ngóc ngách, nhưng sau lần xuất hiện này, nàng cảm nhận được rõ ràng rằng chúng đang tìm kiếm thứ gì đó. Nếu chúng không tìm được thì chắng mấy chốc sẽ gọi những những linh nhân trung cấp và cao cấp.

Nhưng cũng may lúc này nàng đã ở sát tường vây rồi, càng về cuối càng hồi hộp. Dù trước đây nàng là người từng trải qua sóng gió lớn, cũng xem là nhiều lần cận kề cái chết nhưng cũng không kích động bằng lần này.

Vì nếu bị bắt, nàng sẽ vào động phòng với con quái vật biếи ŧɦái đáng chết kia. Mặc dù tên biếи ŧɦái trông đẹp đẽ như vậy nhưng nàng vẫn chưa định thành thân.

Bắc Minh cảm thấy tay nàng đang mơ hồ run rẩy, đồng thời cảm thấy tâm trạng của nàng lúc này có biến động lớn, "Xin thiếu chủ dừng bước, ta đã phát hiện ra người."

Phượng Ly nghe thấy sau lưng có giọng nói, nàng nào dám quay đầu lại, lúc này chỉ còn cách bên ngoài một bức tường mà thôi, đây là cơ hội cuối cùng của nàng. Đằng sau nàng là một linh nhân cao cấp, dựa theo thời gian chủ nhân cho ra thì đáng lẽ phải phát hiện ra nàng từ lâu mới phải.

Không ngờ nàng chỉ còn thiếu một bức tường là thành công. Linh nhân thả lưới linh xuống, nếu Phượng Ly đang trèo qua tường để ra ngoài thì sẽ bị lưới linh bắt được, nhưng nếu nàng không trốn thì cũng sẽ bị bắt.

“Tiểu Bắc, cứu ta!” Nàng vô thức gọi một tiếng, tên nhóc này có lai lịch phi thường, có lẽ nó sẽ có cách.

"Vậy thì tôi muốn ăn nữa, chân gấu đen kho tàu."

"Thành giao."

Trong lúc nói chuyện, Bắc Minh đã nhảy lên, móng vuốt đập vỡ lưới linh, còn Phượng Ly lợi dụng lúc này nhảy ra ngoài, cho đến khi thân thể vững vàng rơi trên mặt đất, mặc dù hơi chật vật nhưng nàng dường như đã tìm được đường sống trong cõi chết.

“Chủ nhân, ngài không sao chứ?” Lãnh Vũ và Nha Thanh một trái một phải đi tới.

Phượng Ly nuốt nước bọt. Nàng là người duy nhất bước ra khỏi Dạ vương phủ, còn chưa kịp trả lời thì một quả bóng lông màu đen lại bay lên trên đầu cô ấy, “Ôi.” Tiểu Bắc phát ra tiếng kêu rên.

“Ta không sao.” Suýt chút nữa nàng bị dọa cho hết hồn, tưởng rằng linh nhân lại đuổi tới.

Ngay sau đó có một người nhảy ra khỏi tường, “Thiếu chủ.” Nghe thấy giọng nói là người vừa mới bảo nàng dừng chân.

Người này hẳn là linh nhân cao cấp, trên người hắn không có ánh sáng, chẳng khác gì người bình thường, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì. Người này là Hắc Kỳ - một trong những tâm phúc của Quân Vô Dạ.

"Ngươi định làm gì?” Nha Thanh và Lãnh Vũ vội vàng bảo vệ trước mặt nàng vì sợ Hắc Kỳ sẽ làm tổn thương Phượng Ly.

Hắc Kỳ đi tới gần nàng, biểu cảm trên mặt không chút thay đổi, trên tay lại có thêm một hạt châu, lóe lên ánh sáng đỏ thẫm, "Điện hạ nói nếu ngài trốn được khỏi Dạ vương phủ thì viên huyết dạ châu này coi như là phần thưởng tặng cho ngài."

Hạnh phúc đến quá đột ngột khiến nàng bối rối!