Chương 14: Phượng tinh và Họa tinh

Mặc kệ là Nhị tiểu thư hay là Nhị phu nhân, vào giờ phút này đến đây chắc chắn không có chuyện gì tốt, “Diệp Hà cô cô, ta đã biết, ngươi đi xuống trước đi.”

“Vâng, tiểu thư người phải cẩn thận một chút, Nhị tiểu thư kia đến lúc này nhất định là vì nhằm vào người!” Diệp Hà nhắc nhở, Đại phu nhân biết được Phượng Thanh bị thương, hai ngày nay không ngủ không nghỉ ở bên cạnh chăm sóc hắn, tạm thời chỉ có một mình Phượng Ly ở đây .

Phượng Ly bận rộn một đêm có chút mệt mỏi, Nhị tiểu thư lại cố tình chọn lúc này tới đây, trong lòng nàng thật sự rất bất mãn. Nàng nhẹ nhàng sờ đầu Bắc Minh, “Tiểu Bắc, đừng nói chuyện khi có người tới đây.”

Tiểu Bắc ăn cái sủi cảo cuối cùng, sờ sờ bụng tròn vo, lúc này mới gật gật đầu, “Được.”

Phượng Ly cất mấy cái l*иg vào trong nhẫn trữ vật, khi Diệp Hà tiến vào, cảm thấy rất kỳ quái, còn chưa kịp hỏi, Tiểu Bắc đã nhảy lên giường mềm mại của Phượng Ly nằm ngủ.

Dù cho có cất hết mấy cái l*иg hấp, vẫn có thể cảm nhận mùi hương hấp dẫn của đồ ăn trong phòng. Phượng Ly vừa mới sửa sang xong, liền nghe được âm thanh Diệp Hà truyền từ bên ngoài vào: “Nhị tiểu thư, tiểu thư nhà ta còn ở nghỉ ngơi, nếu có việc hãy……” Diệp Hà biết nàng ta nhất định đến vì Phượng Ly, nên cố ngăn cản.

“Diệp Hà, không phải ngươi cho rằng tiểu thư nhà ngươi đã trở lại, thì có thể không nghe lời ta sao?” Ngoài cửa truyền đến âm thanh mềm mại như bông, trên thực tế lại mang theo rất nhiều ý uy hϊếp.

“Nô tỳ không dám.”

“Vậy thì cút ra để tiểu thư đi vào.” Khẩu khí của người này rất mạnh, nghe âm thanh nàng đã biết người này là Phượng Nhị tiểu thư Phượng Nhược Nhan, hiện là đệ nhất mỹ nhân trong kinh thành, được biết đến như một thiên tài tài năng.

Đương nhiên danh tiếng trên người nàng ta có quan hệ với tiên đoán khi nàng ta, nàng ta chính là Phượng Tinh, tương lai sẽ làm Hoàng Hậu. Phượng Ly nhớ tới mười tám năm trước Nhị phu nhân kia dùng thủ đoạn làm Đại phu nhân sinh non, đã thay đổi số phận của nhiều người như vậy.

Cuộc sống của đại phu nhân trong suốt 18 năm nay, mà mười tám năm này tự mình mai danh ẩn tích, có nhà không thể về, có người thân không dám nhận, tất cả đều là do mẹ con các nàng ban tặng.

Cho dù Nhị tiểu thư không tới tìm nàng, nàng cũng sẽ tìm tới cửa, vào lúc này, cửa mở ra, Phượng Nhược Nhan mang theo mấy người tới, cửa mở ra, một luồng gió mang theo mùi hương vào phòng, là hương hoa ngọc lan.

Hầu hết các quý nữ trong kinh thành đều thích thoa một ít phấn thơm lên người, để cơ thể họ thường có nhiều hương thơm khác nhau. Trên người Phượng Nhược Nhan mặc một váy trắng dài rất lộng lẫy, tạo cảm xúc cực tốt, mặt trên thêu hoa ngọc lan màu trắng.

Phượng Ly lười biếng liếc nhìn gương mặt của nàng ta, ở trong mắt nàng cũng chỉ có thể tính là thượng thừa, còn có nhiều cô gái xinh đẹp vẫn chưa được nhắc đến, dẫu sao từ nhỏ đến lớn nhìn dung mạo của nàng như vậy, đối với mỹ nhân đã có khả năng miễn dịch.

Ngày trở về là lúc những người này đang đi học ở học viện, nên mãi đến bây giờ các nàng còn chưa có dịp gặp mặt, riêng hôm nay, là lần chính thức gặp nhau, “Ngươi chính là Phượng Ly?” Phượng Nhược Nhan đánh giá nữ nhân mang khăn che mặt này, khăn che mặt che khuất gương mặt nàng, không nhìn rõ được.

“Là ta.” Phượng Ly uể oải trả lời, hai người nhìn nhau, trong mắt thấy được sự thù địch.

Phượng Tinh cùng họa tinh, trời sinh đối đầu với nhau.

Ánh mắt của Phượng Nhược Nhan nhìn Phượng Ly, chỉ liếc mắt một cái nàng ta liền cảm giác được người này không giống như mọi người nói, sống dưới nước mười tám năm không biết chuyện đời.

Nghe người khác nói về chuyện trước đây của Phượng Ly cùng Nhị phu nhân, Đại phu nhân còn không có cách nào giải quyết, thế mà nàng chỉ nói dăm ba câu, đã giải quyết xong.

Lúc trước nàng ở trong học viện chưa từng gặp Phượng Ly, đây là lần đầu hai người gặp mặt. Nếu Phượng Ly giống Đại phu nhân thì tốt, nàng ta không cần để ý, nhưng sau nghe nói việc Phượng Ly đối phó với Nhị phu nhân, Phượng Nhược Nhan không thể chỉ ngồi nhìn.

Xét về thân phận, Đại phu nhân chưa từng bị bỏ, như vậy Phượng Ly là đích trưởng nữ danh chính ngôn thuận, mặc kệ nàng có phải là đèn cạn dầu (vô dụng) không, trước khi cánh nàng cứng cáp, mình nhất định phải tiên hạ thủ vi cường (ra tay sớm là tốt nhất).

“Ngươi là Phượng Ly thì tốt, người đâu, trói nàng ta lại.” Phượng Nhược Nhan rất có uy trong lòng người hầu.

Nhưng phải đem Phượng Ly trói lại, còn chưa biết Phượng Ly phạm tội gì, e ngại việc nàng vẫn đang là Đại tiểu thư của Phượng gia nên mọi người hơi ngừng lại.

“Sao đây? Không biết ta đã làm sai việc gì, tại sao lại muốn trói ta?” Phượng Ly sớm biết thân phận của mình, hiện tại nàng ta ra tay, đây là thời cơ tốt nhất.

“Mười tám năm trước ngươi là họa tinh, sẽ mang đến tai họa cho toàn quốc, không thể nghờ rằng ở dưới Bắc Hải chưng ấy năm vẫn không thể giảm bớt tà khí của ngươi, ngươi vừa mới trở về cha đã bị trọng thương, Phượng phủ ta không thể để tai họa như ngươi sống được.” Phượng Nhược Nhan đã chụp cho nàng một cái mũ thật lớn.

Phượng Ly trong lòng khen ngợi sự thông minh và nhanh trí của nàng ta, có thể mượn cơ hội hành sự, lúc này Phượng Thanh còn đang hôn mê, không còn người kiểm soát sinh tử của nàng, nàng ta liền nhân cơ hội này ra tay với mình.

“Ngươi là……” Phượng Nhược Nhan nói chuyện gần nửa ngày, ai ngờ Phượng Ly lại hỏi nàng ta là ai.

“Nói cho nàng biết ta là ai.” Phượng Nhược Nhan liếc nhìn nha đầu bên cạnh, nha đầu ấy liền khai báo.

“Đây là Nhị tiểu thư trong phủ, Nhan tiểu thư.” Nha đầu ngạo nghễ nói, thật đúng là chủ nào tớ nấy.

Phượng Ly giả bộ như chợt hiểu ra, gật gật đầu: “Thì ra là tiểu thư trong phủ, vừa rồi ta còn tưởng rằng……”

“Ngươi cho rằng gì?” Nghe được nàng muốn nói lại thôi, Phượng Nhược Nhan trong lòng không vui.

“Cho rằng ngươi cũng là di nương trong phủ, ngươi nhìn xem ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi là ngũ di nương mà cha gần đây sủng ái nhất.” Phượng Ly không mặn không nhạt trả lời.

Đôi khi nàng thật thích kỹ năng mình giả heo ăn thịt hổ, ai kêu nàng đã ở Bắc Hải mười tám năm, không hiểu nhân chi thường tình là đúng rồi.

“Ngươi…… Thật là ăn nói hàm hồ.” Gương mặt xinh đẹp của Phượng Nhược Nhan sau khi nghe liền tức giận, mặt đỏ bừng bừng.

“Đúng vậy, ta không biết, vậy chúng ta cùng thế hệ sao?”

“Vô nghĩa.”

“Ta là Đại tiểu thư trong phủ, ngươi là Nhị tiểu thư, như vậy ngươi có phải nên gọi ta là tỷ tỷ không?” Phượng Ly không nhanh không chậm nói, trong nháy mắt đã đào hố đưa Phượng Nhược Nhan rơi vào.

“……” Phượng Nhược Nhan tức giận đến trừng mắt, gọi nàng là tỷ tỷ sao? Nàng không cam lòng.