Chương 17: Biếи ŧɦái, biếи ŧɦái hết sức

Phượng Ly nào đâu biết rằng mình chỉ mới nhặt một ngón tay mà sẽ nhảy vào trong lòng của người này, nàng thật hoài nghi hắn chính là cố ý! Nói không chừng đã sớm ở chỗ này chờ mình.

Dưới đây tối đen như mực, nàng sao biết sớm đã có người đang chờ, đánh lại đánh không thắng, mắng lại thành da mặt dày so với người ta, nàng nói cái gì người ta cũng đều tiếp thu toàn bộ, chỉ có thể cắn xuống một miếng.

Cũng mặc kệ là cắn ở chỗ nào, người đó máu tươi đầm đìa nàng cũng không nghe được một tiếng kêu rên, người đó thậm chí còn không nhăn mày, biếи ŧɦái biếи ŧɦái biếи ŧɦái!

“Cắn đủ rồi sao?” Thanh âm tà mị của nam nhân vang lên.

Nàng ngơ ngác ngẩng đầu lên, đang muốn đáp lời, “Vậy nên bổn vương.” Giây tiếp theo một đôi môi mỏng lạnh băng chạm vào đôi môi đỏ mọng của nàng, cùng thời điểm ở trong quan tài như cũ, môi hắn vẫn băng lãnh như vậy, không có chút độ ấm nào.

Khác với lần trước hắn hôn nhẹ rồi chạy mất, lần này nụ hôn càng mạnh hơn, đối với người trước nay đều không thích tình yêu nam nữ như Phượng Ly, dù là bị nam nhân chạm môi một chút đối với nàng cũng không tính là gì.

Hai người tiếp xúc da thịt cùng tay cầm tay là một đạo lý giống nhau, ai biết lần này hắn lại đột nhiên cắn vào môi nàng, cùng chuyện chuồn chuồn lướt nước lúc trước không giống nhau. Đây đã không còn là loại tay cầm tay như vậy, trong lòng vụt lên một cảm giác khác lạ.

“Cút…… ưm……” vốn muốn mở miệng bảo hắn cút, nhưng nam nhân lại càng thêm dũng mãnh, đầu lưỡi nhanh chóng trực tiếp tiến vào trong không cho nàng chút đường cự tuyệt nào, hắn làm việc vốn dĩ chính là sấm rền gió cuốn.

Phượng Ly cảm giác rất không ổn, một chân trực tiếp đá về phía nam nhân, nàng mới động đậy đã bị nam nhân nhìn thấu, mặt khác một cái đùi cường tráng hơn nàng trực tiếp ngăn cản đường đi của nàng, cánh tay bị nam nhân trói ra sau đầu.

Nam nhân trực tiếp đẩy lưng nàng áp vào gốc đại thụ, tư thế bá đạo như vậy làm nữ nhân không còn chỗ trốn, tay chân đều bị khống chế, Phượng Ly vừa sợ hãi vừa tức giận. Mùi máu lúc trước cắn vào cổ và môi hắn bắt đầu khuếch tán khi hai người chạm vào nhau.

Môi lưỡi giao nhau, hai người đều rất mẫn cảm đối với hương vị của máu tươi, Quân Vô Dạ hôn càng thêm động tình thâm nhập, Phượng Ly không thể nhịn được nữa, trực tiếp mở miệng cắn môi của hắn, ngược lại không phải tán tỉnh giống hắn, nàng là thật sự nổi giận, trực tiếp cắn đứt môi của nam nhân.

Toàn thân trên dưới duy chỉ có môi còn xem như tự do, hung hăng cắn, muốn nam nhân thấy đau thì sẽ buông nàng ra. Nhưng ý nghĩ kỳ lạ của nàng, hương vị máu đối với nam nhân càng là một loại kí©h thí©ɧ, hắn giống như một mãnh thú ẩn nấp ở trong bóng tối.

Một khi chiếc l*иg được mở ra, thì không có cách nào đem hắn quay trở vào, cảm giác được thân thể như băng kia của hắn bắt đầu biến nhiệt một chút, đây không phải là một dấu hiệu tốt.

Nàng tuy rằng không thích tình yêu nam nữ, nhưng hiểu những việc này, hơn nữa bên trong hậu viện không biết một đôi khách làng chơi cùng kỹ tử tới từ khi nào, hai người đoán chừng là vì tìm cảm giác mới nên cố ý tìm đến nơi tối tăm này.

Bên kia càng diễn càng nhiệt liệt, nam nữ đan chéo cùng nhau phát ra âm thanh tà mị, vốn Quân Vô Dạ chỉ là muốn trêu đùa con mèo nhỏ này một chút, ai ngờ dưới sự kích động của bầu không khí nồng nhiệt này, hắn là thật sự động tình.

Phượng Ly nhận thấy được thân thể nam nhân biến hóa, cứ tiếp tục như vậy bản thân há chẳng phải sẽ bị người nam nhân này ăn sao? Nhất thời tình thế cấp bách, nàng đột nhiên đập đầu vào trán của nam nhân.

Bên trong đầu nổ vang một tiếng, nam nhân cuối cùng đã tìm về lý trí, tạm thời buông lỏng nàng ra, “Cái tên nữ nhân điên này.” Quân Vô Dạ vuốt trán mình, ngược lại không phải đau lòng vì mình, mà là nha đầu Phượng Ly đoán chừng sẽ đau chết.

Hai người đột nhiên lên tiếng, bên kia còn một đôi mây mưa vội vàng tách ra, “Nếu không muốn chết, cút.” Thanh âm Quân Vô Dạ mang theo sát ý mãnh liệt, mặc dù là ở trong bóng tối nhìn không thấy dung nhan của hắn, hai người kia cũng cảm giác được nguy hiểm xưa nay chưa từng có, vội vội vàng vàng chạy ra.

Phượng Li đã nhìn thấy tay trái của hắn có một ngón tay, chính là ngón tay lúc trước rơi xuống từ cửa sổ, liền nhanh chóng tranh thủ lấy chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay đó.

“Ngươi muốn cái này?” Quân Vô Dạ phản ứng nhanh hơn so với trong tưởng tượng của nàng, thiếu chút nữa Phượng Ly đã chạm vào đầu ngón tay đó, một tia như vậy rời khỏi tầm mắt nàng chỉ trong nháy mắt.

“Quân Vô Dạ, ngón tay này là ta chặt xuống, nên là của ta, mau trả lại cho ta!” Phượng Ly lãnh mắng, sau một hồi náo loạn nàng đã quên mất chuyện mình bị khinh bạc, đầu óc chỉ nghĩ đến ngón tay mập mạp trắng trẻo này.

“Của ngươi? Phụt, rõ ràng ngón tay này là bổn vương nhặt được, bổn vương vừa thấy ngón tay này liền cảm thấy thập phần thích thú, không cho.” Quân Vô Dạ tựa hồ cảm thấy trêu đùa Phượng Ly một chuyện rất vui, đem ngón tay giơ cao lên. Hai ngón tay đâỳ máu vẫn còn đang tranh giành vật lộn. Nếu để người khác nghe được lời như vậy còn không được kinh ngạc chết!

Hắn cao gần một mét chín, mà Phượng Ly tầm một mét sáu tám, nàng đành phải nhón chân, nhảy tới nhảy lui như một con khỉ, Quân Vô Dạ tay vốn đã dài, lại còn giơ lên cao.

Mỗi lần Phượng Ly định chạm đến hắn liền vội vàng dời tay, muốn làm Phượng Li cầu mà không được, “Quân Vô Dạ, ngươi cuối cùng muốn như thế nào!” Phượng Ly cảm thấy sau khi gặp Quân Vô Dạ ở Bắc Hải, vận may của nàng đều biến mất.

Bây giờ vẫn luôn một đường đi xuống, hắn chắc là sao chổi ! Quân Vô Dạ trêu chọc nàng, “Bổn vương đã nói muốn gì rồi, gả cho ta làm vương phi của ta, ta sẽ trả lại"

“Ngươi nằm mơ!” Phượng Ly tức giận dẫm chân hắn, Quân Vô Dạ chắc cũng không nghĩ tới nàng sẽ động tay còn động chân, tâm trí hoảng hốt,ngón tay “Hưu” một tiếng liền bay ra ngoài.

Phượng Ly thấy đây là cơ hội tốt, hung hăng trừng hắn một cái, sau đó đuổi theo đường parabol ngón tay vẽ ra, lần nàynhất định không thể để tên biếи ŧɦái kia lấy trước.

“Rắc rắc.” Nàng nghe thấy tiếng xương cốt bị nứt, mộtcục bột đen không biết ngồi ở kia từ khi nào, ngón tay bay đến ngay lúc bản năng tham ăn trỗi dậy, liền nuốt luôn ngón tay.

“A! Tiểu Bắc ngươi sao lại ở đây, mau nhổ ra, cái này không thể ăn.” Phượng Ly thật sự muốn mắng người, Bắc Minh tuy rằng lông đem, nhưng không thể không có chút cảm giác tồn tại nào, nàng vậy mà không biết nó ở đây.

“Không thể ăn, phi.” Tiểu Bắc nhai hai cái mới phun ra, một bộ dáng thực ghét bỏ, nó mới không thích ăn thịt sống đâu.

Phượng Ly tức giận muốn chết, nhìn bãi phun ra, trời mới biết người sạch sẽ làm sao chịu đựng được khi thấy vậy, nàng lấy một nhánh cây ở bên cạnh đào đào, nhưng không thấy cái nhẫn nào.

“Tiểu Bắc, ngươi có phải ăn nhẫn rồi không, mau nhổ ra cho ta !” Phượng Ly kích động, bế ngược tiểu Bắc để nhổ ra.