Chương 32: Ta không bao giờ tùy tiện cứu người

Bầu trời u ám cuối cùng cũng đổ mưa, Phượng Ly cầm ô đi dạo ở đại viện Phượng phủ, Phượng phủ vốn là thương gia, nhiều năm về trước là nhà giàu nhất trong kinh thành, cho nên trên dưới Phượng phủ có thể nói là rất xa hoa.

Hơn nữa cứ ba năm sẽ sửa sang một lần, nhà cũ Phượng phủ này chẳng khác gì nhà mới, tất nhiên, việc sửa sang này không phải tất cả đều sửa, chẳng hạn như rừng trúc nhỏ hẻo lánh, hay như sân nơi con trai thứ bảy của Phượng phủ ở.

Những nô tài trong phủ đều có nhãn lực, sân của những người có quyền thì rộng rãi, sáng sủa, ngược lại những kẻ không được sủng ái thì phải tự sinh tự diệt.

Cầm dù giấy, Phượng Ly tâm tình thoải mái đi dạo ở Phượng phủ, đi qua một khu rừng rất yên tĩnh, bên trong có một cái sân nhỏ đổ nát, thoạt nhìn như đã nhiều năm không sửa sang, Phượng phủ vẫn có một chỗ như thế này.

Dây leo đã bò khắp bức tường ố vàng, cửa sân đóng chặt, cô không cần nghĩ cũng biết đây là sân của ai, cũng chính là đệ đệ xui xẻo kia của nàng - Phượng Thất.

Lúc nàng đang muốn rời đi bỗng ngửi thấy được mùi máu tươi, nàng rất nhạy cảm đối với mùi máu tươi, mưa to rơi trên dù giấy, Phượng Ly chỉ nhìn lướt qua cánh cửa đóng chặt kia, rồi kiên quyết rời đi.

Nàng, trước nay không phải là một người nhiệt tình, dù cho người ở nơi này là đệ đệ trên danh nghĩa của nàng.

Phượng Ly luôn tin rằng trên đời này ai cũng có con đường riêng của mình, sống hay chết là do mình, nàng không phải Chúa cứu thế, cho nên sẽ không can thiệp vào chuyện của người khác.

Nói nàng tuyệt tình cũng được, lạnh nhạt cũng thế, nàng không thích tự tìm rắc rối, hờ hững bung dù rời đi. Mưa theo chiều dù lăn xuống, nước bắn trên mặt đất làm ướt đôi giày tinh tế của nàng.

Chóp mũi ngửi thấy một mùi hương, không chỉ máu tươi mà còn có một mùi hương thoang thoảng, mùi hương ngọt ngào chỉ trong thoáng chốc. Hoa Mạn đà la ở Tây Vực? Làm sao lại ở Phượng phủ được.

Bước chân hơi dừng lại, xem ra nàng không đi không được, mạn đà la Tây Vực ở Trung Nguyên không có, vì nó rất độc và mắc tiền, nói chung là ở Trung Nguyên không thể có độc dược này.

Một thiếu gia không được sủng ái, nhiều năm không lộ mặt - Phượng Thất công tử, trong viện sao lại có vật như vậy? Xem ra Phượng gia này thật không đơn giản, trèo tường là sở trường của nàng, nhẹ nhàng nhảy qua tường.

Sân tuy nhỏ nhưng sạch sẽ và sáng sủa, chỉ thấy trên tường cây leo cỏ dại tích tụ theo năm tháng, rõ ràng chủ nhân sân này là người thích sạch sẽ, làm sao có thể để ngoài sân mọc nhiều cỏ dại như vậy?

Dường như Phượng Thất không muốn có người quan tâm đến cuộc sống của hắn, ngoài sân vẫn còn vết máu chưa được mưa rửa trôi, nàng đi theo theo con đường lát đá xanh đi tới trước cửa phòng, càng đến gần mùi máu tươi trong phòng càng dày đặc.

“Ai?” khi tới gần cánh cửa, bên trong liền truyền đến một giọng nam trầm thấp lạnh lùng, nếu nghe kỹ sẽ phát hiện thanh âm của hắn hơi hỗn loạn đau đớn.

“Thất thiếu gia, lão gia sai ta tới đón ngươi đến đại sảnh thảo luận.” Thanh âm của Phượng Ly thanh tú, nói xong liền mở cửa ra đi vào.

Trong phòng rất tối, nàng chỉ nhìn thấy một người đang dựa trên mặt đất, mùi máu tươi nồng nặc, “Thất thiếu gia……” Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng, bước tới trước mặt người nọ.

Người bị thương rất nặng kia đột nhiên từ trên mặt đất nhảy lên như một con báo đốm, ngón tay hướng về phía cổ Phượng Ly, nhưng dừng lại gần đó, một cây ngân châm đang hướng về phía yết hầu của hắn.

“Ngươi là ai?” Phượng Ly trầm giọng hỏi, một công tử không được sủng ái, thân thể gầy yếu lại có võ công tốt như vậy, ai tin?

“Ngươi cũng không phải nha đầu trong phủ, ngươi là ai?” Thanh âm trầm thấp của nam nhân vang lên.

Bên hông Phượng Ly xuất hiện một vật, hai người khống chế lẫn nhau, vẻ mặt Phượng Ly bình tĩnh, “Ngươi trúng độc mạn đà la của Tây Vực, bỏ dao xuống, ta có thể cứu ngươi.”

Con ngươi của nam nhân hơi lóe một chút khi nghe đến mạn đà la Tây Vực, nữ nhân này liếc mắt một cái đã có thể phân biệt biết hắn trúng độc gì, có thể thấy

không phải là người bình thường, “Ngươi có mục đích gì?”

“Tò mò mà thôi.” Phượng Ly nở một nụ cười nghiền ngẫm.

“……” Nam nhân có chút cạn lời, đời hắn từng nghe qua rất nhiều nguyên nhân, nhưng nguyên nhân là vì tò mò này, hắn nghĩ nát óc không ra, trong bóng tối nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của nữ tử, không vì bên hông có vũ khí mà hoảng loạn.

“Mạn đà la Tây Vực, kịch độc, nếu không có giải dược, trong vòng một canh giờ sẽ ngủ say và vĩnh viễn không tỉnh lại, cơ thể của người trúng độc sẽ tản ra một mùi hương lạ lùng.

Trên người ngươi vẫn còn hai vết thương, một vết thương còn ở vị trí tim đập, thời gian ngươi cầm kiếm hướng về ta càng lâu, sẽ càng tăng thêm thời gian độc tố lây lan trong người, ngươi có chắc vẫn giữ tư thế như vậy?” Tham âm trêu chọc của Phượng Ly truyền đến, tình huống thân thể người nam nhân này nàng chỉ cần thông qua động tác cùng mùi máu của hắn đã có thể đi đến kết luận ban đầu.

“Ngươi thật sự biết y thuật?”

“Ta vì sao phải lừa ngươi?”

Nam nhân thu lại dao găm bên hông Phượng Ly, Phượng Ly cũng thu lại ngân châm trong tay, “Nói cho ta biết, ngươi là ai?”

“Phượng Thất.” Nam nhân trả lời.

“Phượng gia thật sự thú vị.” Phượng Ly cất ngân châm đi, khóe miệng cười khẽ, hôm nay tiến vào không phải không có lợi, xem ra người che dấu thiên hạ trừ bỏ Phượng Ly nàng, hiện tại còn có thêm Phượng Thất.

“Ngươi vừa nói sẽ cứu ta.” Thanh âm Phượng Thất vẫn lạnh lùng.

“Ta không bao giờ tùy tiện cứu người.” Phượng Ly thản nhiên đi lại trong phòng, trong lòng suy đoán vị Phượng Thất này là người như thế nào.

Trán của Phượng Thất nổi gân xanh, nữ nhân này dám chơi hắn? Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, nhưng nhanh chóng thả xuống, “Vậy ngươi muốn thế nào mới bằng lòng cứu ta?”

“Trừ khi ngươi có cái gì trao đổi.” Phượng Ly ngồi xuống ghế cũ với dáng vẻ lười biếng, nàng đã nhìn quen sống chết, càng có thói quen đàm phán, nàng muốn xem vị Phượng Thất này có thể lấy ra đồ vật gì làm nàng kinh ngạc.

“Tiền vàng, châu báu hay tinh thạch?”

“Mấy cái đó chỉ là vật ngoài thân, bổn tiểu thư còn không để vào trong mắt.” Nàng duỗi tay xoa nếp nhăn quần áo.

Nếu bây giờ hắn không có trúng độc, chuyện đầu tiên muốn làm chính là bóp chết tiểu yêu tinh đang tra tấn người này, rõ ràng có thể giải độc cho hắn lại cố tình không muốn, “Nếu ngươi không muốn chúng, vậy ta giúp ngươi loại bỏ Linh nhân bên người thì sao?”

Thanh âm Phượng Thất truyền đến, Phượng Ly giật mình, bên người nàng có Linh nhân, sao nàng lại không biết? Chẳng lẽ là Quân Vô Dạ……

“Thành giao.” Trách không được nhất cử nhất động của nàng người nọ đều biết, nếu là Linh nhân thì Lãnh Vũ cùng Nha Thanh sẽ không cảm nhận được.

“Được.” Trong bóng tối, mười ngón tay của nam nhân đột nhiên phát ra ánh sáng màu lam, nhanh chóng xếp thành hình ngôi sao năm cánh, “Hiện hình!”

Nam nhân đang uể oải nằm đột nhiên mở mắt ra, linh quang đứt đoạn, Linh nhân của hắn biến mất. Khóe miệng hiện lên nụ cười xấu xa: “Lại có người dám phế Linh nhân của ta, đúng là tự tìm chết!”