Chương 33: Ai nói ta muốn gả chồng?

Trên tay Phượng Thất tạo thành một dấu ấn, mười ngón tay hắn lóe lên một tia sáng xanh, trong giây tiếp theo, dưới chân sau lưng Phượng Ly xuất hiện một mảng sáng hình ngôi sao năm cánh, đó là một mảng sáng màu xanh lam.

Rõ ràng trên mặt trận pháp không có vật sống nào, nhưng Phượng Ly nghe thấy tiếng rên, trận pháp dần dần tăng lên, lúc này nàng mới phát hiện một bóng người trong trận pháp, trên tay chân hắn có nhiều phù văn xiềng xích.

“Đây là Linh nhân ẩn nấp ở bên người ngươi.” Phượng Thất lạnh lùng nói.

Trước đây, linh sư mà Phượng Ly từng tiếp xúc cũng chỉ có Quân Vô Dạ, Linh nhân này hẳn là do hắn phái tới, chẳng trách lúc nàng lấy nhẫn hắn lại có mặt ở đó, thì ra sắp xếp Linh nhân theo dõi bên người nàng.

“Gϊếŧ.” Phượng Ly không nhìn tới Linh nhân kia, trực tiếp rs lệnh, sống chết của con người nàng còn chưa để vào mắt nói chi là một Linh nhân.

Đao kiếm bình thường không thể gϊếŧ chết Linh nhân, trong tay Phượng Thất xuất hiện một tia sáng, tia sáng ấy xuyên qua ngực Linh nhân. Trước khi Linh nhân kịp phản ứng, đã biến mất trong tia sáng, Phượng Thất lúc này đã thu dọn trận pháp sạch sẽ.

Thân thể hắn đột nhiên quỳ xuống đất, trận pháp đó nhanh chóng hao tổn linh lực, hơn nữa người hắn vừa có độc vừa bị thương, cả người chật vật ngã trên mặt đất, “Bây giờ là lúc ngươi thực hiện thỏa thuận.”

“Yên tâm.” PhượngLy Lthắp nến trong phòng, anha sáng trong phòng thật sự rất tệ, rèm cửa bị hắn kéo kín mít. Chỉ trong ánh sáng nàng mới nhìn thấy dáng người trên mặt đất, môi hồng răng trắng, tóc đen dày như lụa mực.

Chàng trai này quá nữ tính, chẳng trách nàng cảm thấy hắn âm thanh của hắn hơi trầm và thô, có lẽ đang ở thời kỳ vỡ giọng, hắn cùng lắm là mười lăm, mười sáu tuổi.

Hắn còn đẹp hơn Phượng Ly một chút, giống như yêu nghiệt, thân mình hắn không được cường tráng, Phượng Ly không tốn nhiều sức lôi hắn lên giường.

Đúung vây, đối với người bị thương nặng lại còn trúng độc như vậy, nàng lại kéo một đường lên giường, trên mặt đất còn vết máu, “Nữ nhân độc ác này, thật ra ngươi muốn cứu hay muốn gϊếŧ ta?”

“Gϊếŧ chết ngươi, ta vẫn có thể cứu sống ngươi.” Phượng Ly lười biếng nói, đối với vết thương của nam nhân này nàng có tự tin, cho nên mới dám lớn mật như thế, nói tới y thuật, ở đại lục hiện nay, nàng mà đứng thứ hai thì không ai đứng nhất.

Ngay cả lão nhân dạy nàng mười mấy năm y thuật so ra cũng kém nàng, nếu không Quỷ Y Môn sao lạo có danh tiếng lớn như vậy.

Phượng Thất bị nghẹn lại, hắn từng gặp qua người kiêu ngạo, nhưng nữ nhân kiêu ngạo như vậy thật sự là lần đầu mới thấy, “Này, ngươi thật sự có thể cứu sống ta? Bao gồm độc ta trúng?” Thời gian của hắn không còn nhiều lắm, vừa rồi lại vận dụng linh lực, chất độc lan truyền càng nhanh, sắp đến gần tim hắn.

“Nếu như không tin ta, vậy bây giờ ta liền rời đi.” Phượng Ly nói muốn đi.

“Bà cô của ta, ngươi đừng chơi ta nữa.” Lông mày xinh đẹp của Phượng Thất chau lại.

Phượng Ly nghiêm túc nói: “Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng, nếu ngươi không tin y thuật của ta, ta thật sự không có cách cứu ngươi.”

“Ta biết sai rồi! Ngươi mau cứu ta đi, ta cảm thấy tay chân bị tê liệt, chờ chất độc ăn mòn trái tim sẽ là thời điểm ta chết thật sự.”

“Một chén trà nhỏ.” Phượng Ly phun ra hai chữ

“Cái gì?”

“Ngươi sẽ chết.” Nàng đưa ra thời gian chính xác, thường thì những gì nàng nói chỉ sai sót chưa tới ba giây.

“……” Phượng Thất cảm thấy thà rằng mình chết sớm một chút, đỡ bị nữ nhân này dày vò.

“Nhưng trước đó ta sẽ cứu sống ngươi.” Nàng bắt đầu lấy dụng cụ trong không gian ra, nàng chưa quen Phượng Thất, vì vậy sẽ không đem hắn vào trong không gian của mình.

Phượng Thất không nói chuyện nữa, nhìn nàng nhanh chóng lấy ra một hàng dao hắn chưa thấy bao giờ, nói là chủy thủ cũng không giống, lại còn rất tinh xảo.

Sở dĩ nàng không sợ hãi, là bởi vì trong tay nàng vừa vặn có giải độc của mạn đà la, “Nuốt xuống đi.” Nàng bất chấp tất cả, lấy ra một viên đan dược liền trực tiếp nhét vào miệng Phượng Thất.

“Này, nữ nhân như ngươi có thể ôn nhu một chút không, dáng vẻ này của ngươi về sau sao có thể gả ra ngoài!” Phượng Thất nhíu mày, giống như nàng đút cho hắn là độc dược.

Đến bây giờ, hắn cũng không còn sợ Phượng Li cho hắn ăn độc dược, trực tiếp nuốt xuống. “Ồ, ai nói ta muốn gả đi?” Phượng Ly bắt đầu xử lý miệng vết thương trước ngực hắn.

“Xoẹt” một tiếng trực tiếp xé rách quần áo trước ngực hắn, động tác nhanh nhẹn, thoạt nhìn là một người hay xé quần áo, nhìn thấy trên ngực hắn có máu, Phượng Ly đeo bao tay bắt đầu chống viêm cầm máu.

Trên mặt nàng mang khăn che mặt, không thấy rõ chân dung của nàng, Phượng Thất nhìn đôi mắt nghiêm túc của nàng, kỹ năng nhanh nhẹn lưu loát, cho thấy nàng ấy thường xuyên làm những việc này.

Chưa từng gặp qua cách chữa trị vết thương như vậy, trong lòng cảm thấy tò mò, nhìn nàng lấy ra một lọ thuốc hắn chưa từng thấy bao giờ, hướng về vết thương ấn nhẹ, có nước phun ra.

“Đây là vật gì?”

“Máy phun sương cầm máu giảm viêm.” Phượng Li trả lời không ngẩng đầu lên, “Ngươi trúng mũi tên bắn lén có mảnh ngược, bây giờ ta sẽ khoét thịt bỏ gai ngược, ngươi ráng chịu đựng một chút.” Nàng thông báo cho hắn.

Trái tim vốn là vị trí yếu ớt nhất của con người, nhưng lúc này hắn như bị quỷ bắt, yên tâm để nàng ra tay, thấy ngón tay nàng bay nhanh chóng cầm co dao trong khay bên cạnh, lưỡi dao sắc bén bắt đầu cắt bỏ thịt của hắn.

Phượng Thất mím chặt môi, không kêu một tiếng, đến khi tất cả gai ngược được lấy ra, hắn mới thở hắt ra. Phượng Ly bắt đầu bôi thuôvs và khâu miệng vết thương, còn hai mũi kim cuối cùng nàng bỗng dừng lại.

“Sao vậy?”

“Ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện, nếu không ta sẽ dừng lại ngay lúc này.” Nàng giơ một cây ngân châm nói.

Phượng Thất mới vừa có một chút ấn tượng tốt với nàng lập tức mất đi, nữ nhân hung ác này, “Ngươi nói đi, gì ta cũng đồng ý với ngươi!” Hắn gần như nghiến răng nghiến lợi nói.

“Đối với chuyện hôm nay ta cứu ngươi cùng với y thuật của ta ngươi không được nói với bất kỳ ai.”

Còn tưởng rằng nàng muốn đưa ra yêu cầu gì, vậy mà là chuyện này, “Ta không biết thân phận của ngươi, ta cần gì phải nói cho người khác, ta thề sẽ không nói nói cho ai biết.”

“Như vậy là tốt nhất.” Phượng Ly khâu miệng vết thương lại, rồi xử lyd miệng vết thương khác cho hắn, sau đó mới lau mồ hôi trên trán, một thân bạch y đã sớm dính đầy vết máu, nàng lại không thèm để ý chút nào.

Sau khi vệ sinh sạch dụng cụ, để lại cho hắn vài viên đan dược cấp thấp rồi chuẩn bị rời đi, “Này, ngươi là ai?” Nhìn bóng dáng nàng rời đi, hắn vội nói.

“Ngươi rất nhanh sẽ biết.” Phượng Ly mở dù giấy, rời đi trong màn mưa, đẹp như một bức tranh, hắn lại cảm thấy như mình đang mơ .