Chương 34: Nữ nhân, nàng trốn không thoát

Mưa ngoài trời vẫn chưa tạnh, những hạt mưa liên tục rơi trên dù giấy, một thân bạch y của nàng đã biến thành huyết y, Phượng Ly cũng không nghĩ tới mình sẽ cứu Phượng Thất.

Có điều nàng không cứu lầm người, nếu không như thế nàng sao có thể phát hiện Phượng Thất không hề tầm thường, còn Linh nhân vẫn luôn theo dõi bên người mình.

Phượng Thất lai lịch không nhỏ, vậy mà có thể nhìn thấy Linh nhân của Quân Vô Dạ, thật ra thì trên đời này, mỗi người đều mang một lớp mặt nạ, đem con người thật của mình giấu dưới lớp mặt nạ, bản thân nàng cũng vậy mà?

Khóe miệng giương lên một nụ cười, xem ra ngày tháng sau này sẽ không nhàm chán, trời không còn sớm, màn đêm sắp ập xuống, mà mưa vẫn rơi không ngừng.

Phượng Ly cố tình trở về trên một con đường nhỏ, đi ngang qua một cái hồ sen, chưa đến mùa hè, trong ao đã có vài hoa sen nở, Phượng Li nhìn mặt nước yên tĩnh, vài giọt mưa rơi xuống tạo thành những gợn sóng.

Mưa to thế này nếu không kịp tìm chỗ trú sẽ ướt hết quần áo. Nhưng Phượng Ly từ nhỏ đến lớn rất thích nước, chỉ cần là liên quan đến nước nàng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, có một điều đặc biệt là người bình thường hoạt động dưới nước thời gian dài cần đeo Tị Thủy Châu.

Phượng Ly thì lại không cần Tị Thủy Châu, nàng có thể thoải mái hô hấp ở dưới nước, còn tự do vui vẻ hơn ở trên bờ, nàng cảm thấy đời trước mình nhất định là một loài cá, nếu không sao lại thích nước như vậy?

Đã lâu không xuống nước chơi, Phượng Ly nhìn quanh bốn phía không có người, nếu có ai thấy nàng chơi đùa trong nước một mình dưới cơn mưa lớn, nhất định nghĩ nàng là một kẻ điên .

Nhưng may mắn rằng lúc này mọi người đã trở về phòng, đặc biệt là vùng hẻo lánh này sẽ không có ai đi vào, Phượng Ly ném dù lên bờ, tìm trong đầm chỗ nào sâu một chút.

Cởϊ áσ dính máu ra, nàng nhảy vào trong nước, vừa tiếp xúc với nước, nàng cảm thấy trái tim dường giống như vừa được gột rửa sạch sẽ, có mấy chú cá vàng nhỏ sợ hãi bơi qua nàng.

Nàng trời sinh có liên hệ với loài cá, dù là cá nhút nhát cỡ nào cũng thích tới gần nàng, Phượng Ly cũng chưa bao giờ ăn cá tôm, có lần vô tình ăn món có cá bên trong, tuy rằng rất tươi ngon nhưng nàng lại nôn ra sạch.

Nàng không phản đối người khác ăn cá, chỉ là những món có cá nàng tuyệt đối sẽ không chạm vào, những cá nhỏ mở đôi mắt to tò mò nhìn Phượng Ly, sau đó cùng chơi với nàng.

Bên bờ một người không biết tới từ khi nào, áo bào đỏ sậm trong màn mưa rất bắt mắt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy y phục dính đầy máu trên đất, mùi máu tươi rất nồng xông vào khoang mũi.

Người tới khẽ cau mày, nhìn nữ nhân đang ngâm mình ở trong nước nữ nhân, nhanh chóng bay qua kéo nàng lên, Phượng Ly cảm thấy có mây mù trên đầu, vừa ngẩng đầu liền đối diện với khuôn mặt tà mị của Quân Vô Dạ.

Theo bản năng, nàng dùng nước làm vũ khí của mình, cố tạt vào mắt hắn để có thêm thời gian cho nàng trốn thoát. Khoan đã, tại sao nàng lại bỏ trốn khi nhìn thấy người nam nhân này?

Góc độ bay của giọt nước rất tốt, đáng tiếc là không có linh lực, giọt nước này không có bao nhiêu tác dụng, Quân Vô Dạ trực tiếp xuyên qua màn nước, ngón tay đánh về hướng Phượng Ly.

Phượng Ly thấy thế, lao xuống nước, Quân Vô Dạ chỉ bắt được quần áo của nàng. Qua một trận "giằng co" , hắn không bắt được Phượng Ly, nhưng lại làm hư quần áo của nàng.

Vốn Phượng Ly đã cởϊ áσ ngoài ra, bây giờ áo trong cũng bị Quân Vô Dạ xé rách, nửa người trên chỉ còn nội y. ( Thời điểm trước đây mới xuyên qua, nàng không có thói quen mặc yếm của đại lục này, cho nên tự nàng may rất nhiều đồ lót kiểu hiện đại. )

Nàng như vầy càng không thể ra khỏi nước, Quân Vô Dạ cảm giác nữ nhân trong tay trượt biến mất, nữ nhân này giống như là cá chạch biến thành, thật sự trượt quá nhanh. Nhớ tới y phục dính đầy máu trên bờ, vừa thấy đã biết bị thương rất nghiêm trọng mới chảy nhiều máu như vậy, bị thương còn ngâm trong nước, nàng có phải không muốn sống nữa không?

Trong lòng nghĩ Linh nhân của mình bị gϊếŧ chẳng lẽ vì nàng gặp đối thủ cường đại, không kịp thông báo hắn một tiếng. Quân Vô Dạ chỉ cho rằng nàng bị trọng thương, nên muốn kéo nàng ra từ trong nước.

Nhưng mà Phượng Ly lại cho rằng hắn không có ý tốt với nàng, dù sao mỗi lần gặp hắn sẽ không có chuyện gì tốt, chạy trước rồi tính. Nước là địa bàn của nàng, Quân Vô Dạ nhìn vải vụn trong tay, ánh mắt thâm thúy.

Nữ nhân, nàng định trốn đi đâu.

Nghĩ xong hắn liền nhảy vào trong nước, Phượng Ly nghe phía sau truyền đến âm thanh của nước, vốn tưởng mưa to như vậy, mọi người nhanh chóng chạy về nhà.

Tưởng rằng chỉ có kẻ điên như nàng mới nhảy vào chơi nước, hiện tại Quân Vô Dạ cao quý như vậy cũng nhảy vào, mình cùng hắn có thù lớn như vậy sao, còn đuổi theo tận dưới nước.

Nhìn thấy tốc độ cực nhanh của hắn, Phượng Ly trốn càng nhanh, may mắn hồ sen này rất lớn, Phượng Ly cùng hắn ở dưới nước bắt đầu chơi trốn tìm. Quân Vô Dạ nhìn nữ nhân phía trước như cá gặp nước, không có linh lực vẫn còn bơi nhanh như vậy, nữ nhân này thật sự không bình thường.

“Ngươi trốn không thoát lòng bàn tay của bổn vương.” Trong đầu Phượng Ly bỗng xuất hiện một âm thanh lạ, bí thuật truyền âm ghê gớm lắm sao? Nàng vẫn cứ trốn.

“Chưa chắc đâu.” Ở trên bờ nàng không đánh lại hắn, nhưng ở dưới nước thì không biết được, Phượng Ly ở trong nước bơi qua bơi lại, từ đầu Quân Vô Dạ cho rằng nàng chạy trốn lung tung, dần dần hắn phát hiện có chút không đúng.

Phượng Ly đột nhiên không bơi nữa, ngừng ở phía trước, lẩm bẩm câu thần chú, “Kết trận!” Theo âm thanh của nàng, một mảng sáng xuất hiện dưới nước, nàng tuy không có linh lực, nhưng những phương pháp bảo vệ mạng mình nàng có rất nhiều.

Nó tương tự như phương pháp Phượng Thất đối phó với Linh nhân trước đây, quang trận kia trói buộc Quân Vô Dạ, những sợi xích quấn quanh tay và chân hắn.

Đến khi cả người hắn đã bị trói buộc, Phượng Li mới không bỏ chạy như trước, “Lần này ngươi chạy không được.” Nghĩ đến trước đây hắn bắt nạt khi dễ nàng, Phượng Ly đều ghi tạc trong lòng.

Quân Vô Dạ nhìn thấy cơ thể nàng hiện tại, đôi mắt nhìn thẳng! Phượng Ly trên người chỉ mặc nội y chưa thấy bao giờ, da thịt trắng tinh không tì vết, ở trong nước thập phần mê người, khăn che mặt đã sớm bị nàng gỡ xuống.

Bộ ngực trắng như tuyết cùng vùng bụng phẳng lì, chân dài như ẩn như hiện trong làn váy mỏng, tất cả trở thành cám dỗ dụ hoặc nhất, tim Quân Vô Dạ đập nhanh.

Đặc biệt là Phượng Ly thậm chí còn không biết, trong tay nàng xuất hiện một chủy thủ, hiện giờ người nam nhân này đang ở trong tay nàng, nàng nên chơi như thế nào đây? Nhưng ánh mắt của hắn sao lạ lạ?