Chương 4: Có mạng trở về, không có mạng mà ra ngoài

Bị Nhị di nương làm khó dễ, Phượng Ly nhẹ nhàng đáp trả, khiến Nhị di nương không biết phải đáp lại thế nào. Kia vốn chỉ là một lời tiên đoán của Thiên sư mà thôi, ai mà biết đươc sát khí ở đâu.

Nếu bà ta chứng minh được mới là lạ ấy, Nhị di nương nhìn Phượng Ly đỡ Đại phu nhân vào nhà, giận tím người những lại không thể làm gì được.

"Tất cả giải tán tản đi, túm tụm ở đây làm gì." Nhị di nương tức giận xoay người đi vào, mọi người cũng cảm thấy không còn gì để xem nữa nên đành đi về nhà.

"Tỷ tỷ, nha đầu kia ta vừa nhìn đã thấy không phải người lương thiện, ngươi phải cẩn thận đề phòng đó." Tam di nương nói, trong cái nhà này, bà ta là người muốn nhìn thấy Nhị di nương bị xấu mặt nhất.

Nhìn thấy Nhị di nương bị như vậy, trong lòng bà ta rất vui vẻ, vẫn còn cố tình khẩu phật tâm xà, bà ta có ý gì Nhị di nương cũng hiểu rất rõ ràng.

"Không phiền muội muội quan tâm, ta quản gia nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không đối phó được một tiểu nha đầu sao, bao nhiêu năm nay nàng đều sống ở dưới nước, quản gia cũng mới chỉ giới thiệu cho nàng đại khái một chút tình huống trong nhà, không hiểu chuyện cũng rất bình thường." Nhị di nương nói không quan trọng, là do bà ta suy nghĩ nhiều thôi.

"Tỷ tỷ nói không sai, những năm này nha đầu này không được tiếp xúc với người, nói chuyện khó tránh khỏi sẽ có chút khó nghe." Tứ di nương đã sớm đứng về phía Nhị di nương, mặc kệ Nhị di nương nói cái gì bà ta đều sẽ phụ họa, địa vị trong nhà cũng rất cao.

Nhị di nương nhìn theo bóng lưng của hai người, đôi mắt lóe ra một tia thâm độc, đã có mạng trở về, tất nhiên ta sẽ để ngươi không có mạng mà đi ra ngoài.

Phượng Ly theo Đại phu nhân quen thuộc đi về tới tiểu viện cua rbaf, những năm gần đây năm nào nàng cũng về thăm Đại phu nhân, cho nên sớm đã biết chỗ chỗ ở của bà, "Ly nhi, con đã tới nơi này rồi sao? Sao ta cứ có cảm giác con biết đường nhỉ." Đại phu nhân hỏi.

"Vừa nãy đi ngang qua cũng chỉ có hai con đường rẽ, một đường thì rộng lớn hoa lệ, một cái còn lại là đường mòn vào rừng, cách ăn mặc của mẫu thân và những người kia khác nhau rất nhiều, cho nên Ly nhi cả gan suy đoán mẫu thân hẳn là ở bên này." May mà năng lực quan sát của nàng luôn luôn rất tốt, mới trả lời suôn sẻ được.

Những năm này nàng một mực núp trong bóng tối, đổi tên đổi họ sống, trên đời không người nào biết nàng là Phượng Ly đại tiểu thư của Phượng gia, ngay cả mẹ ruột của nàng cũng không biết, nếu việc này bị truyền ra ngoài nhất định sẽ dẫn đến oanh động.

Đại phu nhân thầm cảm thán đứa con gái này của mình không đơn giản, chỉ dựa vào mấy câu liền có thể đoán được nhiều đồ như vậy, "Ly nhi, xin lỗi con, là do mẫu thân vô dụng, không gìn giữ được gia đình của chúng ta."

Thật ra trước kia bà cũng được ở viện tốt nhất, trải qua cuộc sống tốt đẹp nhất, từ khi sinh Phượng Ly, bị nói thành họa tinh, cho dù là Phượng Ly bị nhốt xuống Bắc Hải, cuộc sống trong phủ càng ngày càng không tốt.

Sức khỏe của bà suy yếu, trong thời gian ở cữ đã bị Nhị di nương đoạt quyền, con của Nhị di nương là phượng tinh, phượng tinh là cái gì? Chính là người trong tương lai sẽ vào cung làm hoàng hậu. Nhị di nương chiếm đoạt sự sủng ái vốn thuộc về bà, đoạt quyền lực quản lý của bà, đuổi bà tới khu rừng vắng vẻ bên này, ý muốn để bà tự sinh tự diệt.

"Mẫu thân, người yên tâm, Ly nhi đã trở về rồi, sẽ cùng người giữ gìn gia đình của chúng ta." Phượng Ly cũng không quá để ý những thứ này lắm, tình hình trong phủ đến tột cùng là dạng gì nàng hiểu rất rõ.

Trong một rừng trúc có một gian nhà gỗ nho nhỏ, mặc dù nơi này không so được với những viện hoa lệ phú quý khác, nhưng Phượng Ly lại cảm thấy khá lịch sự tao nhã, dẫn nàng vào phòng, Đại phu nhân áy náy nói: "Ly nhi, thiệt thòi con phải ở nơi này.".

"Không có gì, Ly nhi rất thích nơi này, thanh tịnh lại lịch sự tao nhã, giống những người kia Ly nhi mới không thích." Phượng Ly mỉm cười nói, nhiều năm như vậy không ở cùng với mẫu thân, hôm nay là ngày đầu tiên, cảm giác thân tình, máu mủ tình thâm này khiến nàng cảm thấy vô cùng ấm áp.

"Ly nhi, sao con vẫn cứ đeo mạng che mặt mãi thế, mặt của con" từ lúc nàng nằm trong quan tài vẫn đeo mạng che mặt, đến bây giờ cũng không có ai nhìn thấy gương mặt của nàng.

"Mẫu thân, mặt của con không bị sao, chỉ là không muốn bị người khác nhìn thấy thôi."

"Được rồi, Ly nhi con nghỉ ngơi đi, mẫu thân đi làm đồ ăn ngon cho con." Đại phu nhân nghĩ, sau này còn rất nhiều thời gian để nói những chuyện này, nên cũng không hỏi thêm nhiều nữa, vui vẻ đi nấu cơm cho nàng đi.

Chỗ này cũng chỉ có mình Đại phu nhân và một thị nữ ở, đợi Đại phu nhân rời đi, Phượng Ly ngồi tựa lên cái ghế bên cạnh, thần thái hoàn toàn khác với lúc trước.

"Nha Thanh." Đôi môi đỏ mọng ẩn dưới mạng che mặt bật ra hai chữ, căn phòng yên tĩnh đột nhiên có một người xuất hiện.

Áo đen tóc đen, cung kính quỳ một chân trên mặt đất, "Chủ tử có gì phân phó?"

Ngón tay trắng nõn của Phượng Ly vuốt vuốt mái tóc dài của mình, hờ hững nói: "Phượng Thanh đâu rồi?"

"Đã vào triều rồi ạ, tính toán thời gian cũng sắp trở về rồi." Nha Thanh mặt không biểu tình trả lời.

Hay lắm, mười tám năm không gặp con gái mà ông ta cũng không để ý chút nào, luận thân phận, mẹ ruột của nàng bây giờ vẫn là Đại phu nhân, mà nàng là đích trưởng nữ, vừa về đến lại bị Nhị di nương đối xử như thế, ngay cả phòng của nàng cũng không cho người chuẩn bị.

Nếu ông ta đã không coi trọng nữ nhi là nàng, vậy nàng sẽ tặng cho ông ta một món quà gặp mặt, "Ừm, thay ta giáo huấn Phượng Thanh một chút, chỉ cần không chết là được." Đôi mắt của nàng lóe lên một tia khát máu.

Từ khoảnh khắc ông ta muốn bóp chết nàng khi nàng vừa ra đời kia, tình cảm cha con giữa hai người cũng đã không còn nữa.

Xưa nay Phượng Ly không phải một người cảm tính, người đối xử tốt với nàng, nàng sẽ trả lại gấp bội; đương nhiên người đối xử không tốt với nàng nàng cũng sẽ trả lại gấp bội.

"Vâng, chủ tử." thân hình Nha Thanh lóe lên rồi biến mất.

Chậm rãi đứng dậy, đẩy cửa gỗ ra, nhìn thấy người phụ nữ mặc đồ trắng đang đưa thứ gì đó cho thị nữ ngồi xổm dưới bụi trúc nhổ măng, "Diệp Hà, ngươi cầm miếng ngọc này đi hiệu cầm đồ rồi mua chút thịt về, Ly nhi vừa trở về, không thể để nàng đói bụng được."

"Phu nhân, miếng ngọc này là đồ vật người quý trọng nhất, không được "

"Sau này tìm cơ hội chuộc về là được, nhanh đi đi, chỉ có mình măng không có thịt làm sao được?" Đại phu nhân nhìn rổ măng, quyết không thể để nữ nhi mình đói bụng được.

Vừa vặn nhìn thấy cảnh này, Phượng Ly dùng sức nắm chặt cửa gỗ, gọi một tiếng: "Lãnh Vũ."

Trong phòng lại xuất hiện một nữ tử mặc đồ đen, "Chủ tử."

"Chuộc ngọc bội của mẫu thân về, lại đưa cho Diệp Hà cô cô một ít đồng vàng, nhớ kỹ, đừng khiến bà ấy hoài nghi." Nàng lạnh nhạt nói, sớm biết cuộc sống của mẫu thân không tốt, nhưng nàng không ngờ lại kém đến mức này.

"Vâng, chủ tử yên tâm."

Trong phòng lần nữa chỉ còn lại một mình nàng, ánh nắng chiếu lên người nàng, lại không thể khiến lòng nàng ấm áp hơn. Nàng trời sinh tính tình đã quyết tuyệt, cách làm của Phượng phủ lại càng triệt để chọc giận nàng.