Chương 2.1: Trừng phạt

Người đàn ông bị kéo dừng lại, theo ánh mắt của Bạch Quý Đồng nhìn Vệ Tân, sau khi thấy biểu cảm của Bạch Quý Đồng lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, vậy nên ông ta nhướng mày buông tay ra.

"Em..." ”À , có muốn quay về trước không?" Bạch Quý Đồng đang do dự mở miệng thì bị Vệ Tân cắt ngang, thanh âm trầm gợi cảm lúc bình thường nay có chút lạnh nhạt .

Bạch Quý Đồng không dám nói thêm nữa, lập tức trả lời, sau đó nhanh chóng quay đầu nói với người đàn ông: "Anh Cao, thật xin lỗi, em rất xin lỗi, em phải về trước." Người đàn ông phất tay đồng ý, không hỏi nhiều về chuyện đang xảy ra.

Sau khi tạm biệt, Bạch Quý Đồng bước nhanh đến cạnh Vệ Tân, không dám nắm tay như mọi khi, Vệ Tân xoay người, lấy điện thoại di động ra gọi cho Triệu Ly khi đang đi ra ngoài.

"Anh Tân! Có chuyện gì vậy? Em vừa mới đỗ xe, đang đi ra cửa." "Cậu lái xe trở về đón tôi." Vệ Tân nói xong thìn cúp điện thoại, "A lô? Alô? Không... không ăn nữa hả ? Chuyện gì vậy ta?" Triệu Ly ngơ ngác nhìn điện thoại rồi ngoan ngoãn lái xe về, anh ấy luôn cảm thấy tâm trạng anh Tân không tốt, cũng không dám chọc giận hắn.

Khi Triệu Ly đến cửa, anh ấy nhìn thấy anh Tân và Bạch Quý Đồng đang đứng cùng nhau, một người cao hơn 1m9, người còn lại cao khoảng 1m8, rụt cổ cúi đầu, trông giống như kẻ xấu đang bắt nạt một con chim cút.

Vệ Tân mở cửa ghế phụ ngồi vào, nói: "Quay lại căn hộ A." Sau đó hắn lấy điện thoại ra, không nói nữa, Bạch Quý Đồng thấy bạn trai không ngồi cùng mình ở ghế sau, hốc mắt có chút đỏ, cũng không dám khóc tiếp.

Triệu Ly nhìn biết ngay anh Tân đang tức giận, mới vừa nói Bạch Quý Đồng không ở thành phố A, không biết việc đυ.ng mặt này là thế nào đây. Anh ấy không biết chuyện này xảy ra như thế nào, anh ấy không dám hỏi, cũng không hề muốn giao tiếp với Bạch Quý Đồng đang kích động, ba người chìm trong im lặng một đường lái xe đến căn hộ mà Vệ Tân đã mua gần trường đại học A.

Sau khi ra khỏi thang máy, Liên Hoằng Tâm đã chờ sẵn ở cửa, "Sao đột nhiên lại bán nhà vậy hả Tân? Lúc tôi hỏi trong WeChat cậu không trả lời." “Vào trong rồi nói." Vệ Tân mở cửa nói.

Không biết vì sao, không ai nói chuyện, Vệ Tân ngồi một mình trên ghế salon dài, nụ cười cùng lời nói hỗn xược mà mọi người thấy thường ngày biến mất, biết tâm tình hắn cực kỳ không tốt nên không ai dám nói chuyện cùng hắn.

Liên Hoằng Thâm và Triệu Ly ngồi trên một chiếc ghế sofa khác ngắn hơn một chút, một người thờ ơ nhìn Bạch Quý Đồng đang đứng cạnh bàn cà phê không dám ngồi xuống, còn người kia lo lắng nhìn anh Tân, tự hỏi có nên phá vỡ bầu không khí im lặng hay không.

Cuối cùng, Vệ Tân thở dài một tiếng bảo Bạch Quý Đồng ngồi xuống, nói: “Đã đến mức nào rồi?"

Bạch Quý Đồng toan đứng dậy, hai tay nắm chặt quần trên đùi không thể khống chế mà run rẩy, cậu ta không ngờ Vệ Tân lại đi thẳng vào trọng tâm vấn đề như vậy, làm những lời biện minh cậu ta chuẩn bị lúc trên xe trở nên rối loạn, bộ dáng bối rối bây giờ của cậu ta dù muốn phủ định rằng không có chuyện gì xảy ra hết, đừng nói tới Vệ Tân..., ngay cả hai người kia cũng không tin được lời nói đó, bây giờ cổ họng của cậu ta nghẹn lại không thể thốt thành lời.

Thấy bộ dạng cái gì cũng không biết của cậu ta, Triệu Ly bực bội run chân, hận không thể đi lên tách miệng bảo cậu ta mau chóng giải thích, anh ấy không thể làm như vậy, Vệ Tân nhất định không muốn bọn họ xen vào đời sống tình cảm của mình, hiện tại hắn tức giận đến mức không cho bọn họ rời đi, hơn nữa chắc hẳn cũng không muốn mở miệng, mối quan hệ này có lẽ kết thúc phải kết thúc, nếu không anh Tân chắc chắn sẽ không để họ nhìn thấy trò khôi hài của bạn trai mình.

Vệ Tân tháo đồng hồ ném lên bàn cà phê, “Cộp”!, Bạch Quý Đồng biết hắn thiếu kiên nhẫn, bình thường Vệ Tân dễ nói chuyện, tính tình cũng sợ phiền phức nên không muốn dây dưa nhiều chuyện. Nhưng khi hắn tức giận cũng thực sự đáng sợ, khuôn mặt mệt mỏi thường ngày với nụ cười nhạt trên môi, bây giờ vẻ ngoài thâm trầm và vóc dáng cao lớn lại càng khiến cậu ta cảm thấy ngột ngạt.

Bạch Quý Đồng không khỏi suy sụp, cậu ta chưa từng thấy Vệ Tân hung dữ như vậy bao giờ, cậu ta trượt xuống khỏi ghế sô pha, ôm lấy bắp chân của Vệ Tân, run rẩy nói: “Anh à, em không cố ý, em thực sự không cố ý, em không ngờ sự việc lại phát triển thành như thế này, thật ra lúc đầu em có đi chuẩn bị cho cuộc thi nhϊếp ảnh. Sau đó, một trong những chị học cùng của chúng em nói rằng tình cờ có một nhϊếp ảnh gia bậc thầy cũng ở cùng khách sạn với chúng em, nhϊếp ảnh gia bậc thầy là bạn của chú của chị ấy, chỉ còn một cơ hội nữa để giành giải thưởng. Thầy ấy thực sự rất tốt, thầy ấy nhận xét về những ưu điểm và nhược điểm trong mỗi tác phẩm của chúng em ngày hôm đó, thầy ấy cũng khen ngợi sự thông minh tài giỏi của em, nói rằng em đã học tập chăm chỉ trong bốn năm đại học, và nếu em tham gia nhiều cuộc thi hơn nữa để tích lũy kinh nghiệm thì khi ra trường em sẽ đạt được một thành tích nho nhỏ nào đó. "

Bạch Quý Đồng lại cầm lấy tay Vệ Tân, nắm thật chặt, "Anh, anh nghe em nói, em thực sự rất vui, giáo viên thường khen em, nhưng chưa bao giờ nói tỉ mỉ như vậy, lúc đó em mới biết mình thực sự có thiên phú như thế." " Anh thực sự quá tài giỏi. Em có hơi cảm thấy tự ti. Em thực sự rất vui khi có người khen mình như vậy. Sau đó em uống quá chén, không hiểu sao lại đi nhầm phòng. Em gọi anh. Thầy ấy nghĩ rằng em vừa gọi thầy ấy, và sau đó em trở nên mơ mơ hồ hồ... Ngày hôm sau tỉnh dậy, em thật sự muốn nhảy lầu, em biết anh sẽ không thể chấp nhận điều này được, em cũng rất hoang mang sợ hãi.

anh ~ làm ơn, làm ơn tha thứ cho em lần này đi, em sẽ không bao giờ uống nữa, sau này mỗi ngày, bất cứ nơi nào em đến, em sẽ gửi cho anh vị trí, hình ảnh và video, được không anh? Tin em lần nữa, tha thứ cho em lần này đi anh. "

Bạch Quý Đồng sợ hãi khẩn thiết nói, giọng cậu ta khàn đi vì khóc, đầu gối quỳ trên mặt đất cũng hơi đau, nhưng câu ta căn bản không dám buông tay Vệ Tân, cậu ta sợ, cậu ta đang rất sợ hãi.