Chương 2.2: Trừng phạt

Đàn ông và phụ nữ muốn trở thành người yêu của Vệ Tân có thể xem như là xếp hàng từ đại học A đến ra ngoài thành phố A. Sau khi Vệ Tân yêu đương, hắn thực sự sẽ không dính dáng gì đến người khác, hắn thường ở trong căn hộ khi không đến lớp hay đi làm, kể cả những buổi tụ tập bạn bè cũng giảm đi rất nhiều.

Vệ Tân thích sự nghe lời của cậu ta, thấy cậu ta nhỏ tuổi, ngày thượng thật sự rất yêu thương cưng chiều cậu ta, chưa bao giờ nghĩ cậu ta đeo bám, chỉ cần đó là một yêu cầu nhỏ không quá đáng, Vệ Tân sẽ đồng ý với cậu ta. Một người lười biếng như vậy, thỉnh thoảng lại nấu cơm chờ cậu ta trở về ăn cùng, cậu ta thực sự thích Vệ Tân, không muốn mất hắn.

Thật ra Vệ Tân đã bình tĩnh lại lúc lắng nghe cậu ta. Việc đã xảy ra rồi, dù thế nào đi nữa, thời gian cũng sẽ không quay trở lại. Đã hơn một năm rưỡi kể từ khi quen biết Bạch Quý Đồng. Hắn biết Bạch Quý Đồng khá rõ. Bạch Quý Đồng chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, hơi đơn giản và khá rụt rè, hiểu rõ nếu lúc đó cậu ta thanh tỉnh thì chắn chắn sẽ không dám lừa dối.

Nhưng Vệ Tân cũng hiểu chính mình, anh không chỉ muốn sạch sẽ về mặt tình cảm mà còn có tính chiếm hữu, nếu hai người họ vẫn ở bên nhau, tương lai chắn chắn không thể lâu dài, Vệ Tân không muốn tự làm khó mình, anh không muốn mệt mỏi như vậy nữa.

Vệ Tân vẫn giữ nguyên tư thế ngồi cũng không rút tay về, nói với Bạch Quý Đồng: "Cậu biết là tôi hơi bị động trong tình yêu, có lẽ ban đầu tôi không thích cậu lắm, nhưng cậu khá giống với hình mẫu nửa kia lý tưởng của tôi, tôi cũng muốn thử yêu một lần. Lâu như vậy không thể không có tình cảm được, vậy nên đó là lý do tôi tức giận như vậy. Nếu thật sự xảy ra như cậu nói, tôi cũng không thể trách cậu được, nhưng tôi không thể dành tình cảm cho cậu được nữa,

nên dừng thì dừng thôi. "

"Anh à..." Bạch Quý Đồng còn muốn nói thêm, nhưng Triệu Ly đột nhiên phát hiện ra điểm bất thường, "Không đúng nha, những gì cậu đều không nói không xảy ra trong thành phố A, vậy làm sao anh Tân có thể biết được cậu thật sự gặp sự cố trong khách sạn?"

"Em... Em không có, anh ơi, thật sự chỉ có một lần, sau đó em cũng không ngủ với thầy ấy nữa, anh tin em đi, anh.” Vệ Tân không đề cập đến việc cậu ta ăn tối với người đàn ông, tay ông ta ôm lấy vai cậu ta, nói thẳng: "Hôm nay lấy sạch sẽ đồ đạt dọn đi, nếu không có chỗ ở, tôi sẽ đặt một phòng cho cậu trước, tôi sẽ bán căn hộ này."

Bạch Quý Đồng biết rằng những gì cậy ta nói nãy giờ là vô ích, Vệ Tân không quan tâm tại sao hôm nay lại ăn tối với người đàn ông, cậu ta từ từ buông tay, vẫn không thể phản ứng, mới chỉ hơn hơn nửa giờ thôi, cậu ta hoàn toàn mất đi Vệ Tân.

"Hoằng Thâm, phiền cậu giúp tôi liên hệ, nhà bán đi, đồ đạc trong nhà bán, cho, vứt, sau này tôi không muốn nhìn thấy cái gì nữa.”

Bạch Quý Đồng biết rằng mặc dù Vệ Tân có vẻ lười biếng cái gì cũng không quan tâm, nhưng hắn luôn quyết đoán trong hành động của mình, những gì hắn nói bây giờ có nghĩa là hắn muốn cắt đứt mọi liên lạc với cậu ta từ giờ phút này, cậu ta không dám làm bất cứ điều gì không cần thiết để khiến cho cảnh tượng này trở nên xấu xí hơn.