Chương 28: Thạch đại ca

Hai mắt người nọ lóe lên, "Ngươi có thật à?"

Mãn Bảo gật đầu, trong mắt toàn là hưng phấn và chờ mong, "Đại ca, huynh có muốn không?"

Người nọ hơi nghẹn lời, nhưng vẫn gật đầu nói: "Được, nó ở đâu, ngươi dẫn ta đi xem."

"Không cần đâu, để ngũ ca muội mang đến là được." Mãn Bảo quay đầu nhìn ngũ lang, "Ngũ ca, huynh mau đi mang gà trống đến đi."

Chu ngũ lang hiểu ý của Mãn Bảo, định xoay người rời đi, xong ngẫm lại lại cảm thấy không đúng, quay người nói: "Không được, muội nhỏ như vậy, chẳng may bị người xấu bắt đi thì sao bây giờ? Muội đi cùng với ta."

Người nọ trừng mắt, nói: "Thằng nhóc kia, ngươi ra ngoài đường lớn hỏi thử xem, Thạch đại gia ta là có phải là hạng người nham hiểm đi bán trẻ con không?"

Mãn Bảo ngồi xổm bên cạnh hắn, cũng vẫy tay nhỏ với Chu ngũ lang, "Đúng vậy, Thạch đại ca không phải người như vậy."

Thạch đại gia lại nghẹn lời lần nữa, không kìm được vỗ cái đầu nhỏ của bé, "Gọi đại thúc!"

Lực tay của hắn không nhỏ, tuy rằng đã giảm sức, nhưng Mãn Bảo vẫn còn nhỏ, bé ngồi xổm không vững, chịu cái vỗ này liền ngã sấp xuống đất.

Thạch đại gia hoảng sợ, vội vàng giơ tay kéo bé lên, Chu ngũ lang trợn mắt đẩy Thạch đại gia ra, ôm Mãn Bảo vẻ mặt ngơ ngác hỏi, "Muội út, muội có sao không?"

Mãn Bảo nhổ phì mấy hạt chẳng may chui vào miệng ra, bé trừng mắt nhìn Thạch đại gia, tức giận nói: "Huynh thấy ta nhỏ mà bắt nạt ta!"

Vốn dĩ Thạch đại gia có hơi chột dạ, dù sao cũng là hắn làm con nhà người ta bị ngã, nhưng đối diện với đôi mắt đầy lửa giận của Mãn Bảo, Thạch đại gia chỉ cảm thấy đáng yêu, hắn không kìm được bật cười, thấy Mãn Bảo càng trừng to mắthai má phình ra, liền vội nhịn cười, lấy một đồng tiền từ trong ngực ra nhét vào tay bé, "Đây, đại thúc cho ngươi mua kẹo."

Hắn giải thích với Chu ngũ lang, "Ta thật sự không cố ý, ai mà biết đứa nhỏ này ngồi không chắc chứ?"

Ầm ĩ một lúc, nỗi buồn bực vì bị thua tiền đã tiêu tán không ít.

Mãn Bảo lau đất cát dính trên mặt, cầm lấy đồng tiền bỏ vào túi của mình, hừ, nể mặt đồng tiền này, bé tha thứ cho hắn.

Lúc này Mãn Bảo cũng không học hắn ngồi xổm nữa, dứt khoát đặt mông ngồi trên thềm đá, vẫy tay với Chu ngũ lang, "Ngũ ca, huynh mau đi đi, muội chờ ở chỗ này."

Mãn Bảo nhìn chằm chằm vào con gà đã bị trụi hết nửa người kia, ai oán nói với Khoa Khoa: "Ngũ ca của ta ngốc thật, nếu ta đi với huynh ấy, hắn bán con gà trống này cho người khác thì làm sao bây giờ?"

Hệ thống nói: "Ký chủ, bây giờ ngươi cũng không mấy thiếu tiền."

Cho nên thật sự không cần vì chút tiền này mà mất công như vậy.

Mãn Bảo lại không nghĩ thế, bé nói: "Một con gà tốn 65 văn, mỗi ngày ta mua cho mẹ ăn một con, mười ngày chính là 650 văn, bây giờ ta vẫn chưa đủ tiền."

"Ký chủ, ta kiến nghị ngươi nên nhanh chóng đi tìm thực vật quý hiếm nhiều hơn, như vậy thì đợi đến lúc ngươi mở được trung tâm mua sắm, nói không chừng có thể tìm được thuốc trị bệnh cho mẹ ngươi."

Mãn Bảo ngạc nhiên, "Ngươi còn bán cả thuốc hả?"

"Ta không bán, nhưng có thể trong trung tâm mua sắm sẽ có người bán."

Nói là nói vậy, nhưng Mãn Bảo vẫn cảm thấy trung tâm mua sắm chưa từng nhìn thấy kia là chuyện rất xa xôi, mua gà trống vẫn quan trọng nhất, bởi vì cái này bé thấy được.

Chu ngũ lang không muốn đi, hắn cũng chẳng phải thằng ngốc, sao có thể để muội muội vừa trắng trẻo vừa đáng yêu ở đây một mình được?

Thạch đại gia mới bị chọc cười lại thấy không vui. "Ta bảo này, rốt cuộc các ngươi có muốn bán không, không bán thì đừng làm phiền ta nữa."

Mãn Bảo trừng mắt với ngũ ca của bé, Chu ngũ ca cũng trừng mắt nhìn lại.

Cũng may sau đó Chu lục lang dẫn theo Đại Nha và Nhị Nha tìm được chỗ này, bấy giờ Chu ngũ lang mới yên tâm, để Chu lục lang và Đại Nha Nhị Nha trông Mãn Bảo, một mình hắn ôm túi tiền chạy đi.

Giờ Chu lục lang mới biết muội út chạy đến xem chọi gà, lòng cứ thấy không yên, vội chạy ra ngồi xổm bên cạnh Mãn Bảo, trừng mắt cảnh giác nhìn Thạch đại gia.

Đại Nha và Nhị Nha rụt cổ không dám nói câu gì, trong mắt họ thì dân cờ bạc cũng không phải là loại người tốt lành gì.

Chu lục lang tự cho là nhỏ giọng kề tai thì thầm với Mãn Bảo, "Muội út, không phải muội ghét tứ ca bài bạc nhất sao, sao bây giờ cũng đến chỗ này?"

Mãn Bảo đúng lý hợp tình, "Nhưng muội đâu có đánh bạc."

Thạch đại gia ngồi xổm một bên, thoáng liếc nhìn Chu ngũ lang một cái, hỏi Mãn Bảo, "Nhà ngươi còn có dân cờ bạc cơ à, trông không giống là nhà có tiền."

Mãn Bảo gật đầu, "Trước đó không lâu tứ ca muội mới vừa đánh bạc thua, có người tới nhà đòi nợ, lấy hết tiền của chúng ta đi."

"Ai da, vậy thì đúng là nghiệp chướng, sao tứ ca ngươi lại nghĩ quẩn như vậy, vay tiền đi bài bạc?"

Mãn Bảo tò mò hỏi hắn, "Không phải huynh cũng bài bạc đấy sao?"

Thạch đại gia tràn đầy tự tin, "Tuy rằng ông đây bài bạc, nhưng nhà ta có tiền, ta chẳng cần phải đi vay tiền đánh bạc."

Mãn Bảo hừ hừ nói: "Bài bạc sẽ gây nghiện, sau này phải chém tay chém chân mới có thể chữa khỏi."

Thạch đại gia bị dọa sợ bởi lời của bé, hung ác như vậy sao?

"Nhóc, nhóc con này, ai dạy ngươi như vậy?"

"Bạn của muội nói, mà muội cũng tự nghĩ ra," Mãn Bảo kiêu ngạo nói: "Muội đã tính cả rồi, nếu sau này tứ ca của muội mà còn đi bài bạc, muội chém tay của hắn."

Thạch đại gia không cho lời này là thật, giơ ngón tay cái với bé, "Ngươi giỏi."

Thật ra Mãn Bảo vẫn khá có hứng thú với việc bài bạc này, nhưng Khoa Khoa cảm thấy không thể dạy hư bé, chỉ chịu kể cho bé nghe mấy câu chuyện vì đánh bạc mà tan cửa nát nhà, lại không nói cho bé mọi người đánh bạc như thế nào, tại sao lại trầm mê vào nó.

Mà hỏi tứ ca, tứ ca chỉ biết nói lúc ấy đầu óc hắn mê muội, chỉ cảm thấy ván tiếp theo có thể gỡ lại, cho nên cứ như trúng độc mà vay tiền đặt cược, thua lại vay tiền tiếp tục đặt cược, chờ lúc hắn phục hồi tinh thần, đã thua đến trắng tay.

Mãn Bảo cảm thấy hắn kể quá nhạt nhẽo, đến người thích nghe kể chuyện như bé còn không thích nghe. Hiện giờ khó có lúc gặp được một người cũng chơi bài bạc, Mãn Bảo liền hỏi Thạch đại gia.

Đổi thành người khác, Thạch đại gia chắc chắn sẽ không bao giờ nói những thứ này với một đứa trẻ, nhưng biểu hiện của Mãn Bảo chẳng giống trẻ con chút nào, hắn cứ không kìm được nói thêm vài câu với bé, hắn hay chơi chọi gà nhất, còn chơi xúc xắc.

Thạch đại gia vốn nghĩ chỉ nói một chút thôi, nhưng đối diện với ánh mắt sáng long lanh và vẻ mặt phấn khích của Mãn Bảo, hắn lại không nhịn được nói ngày càng nhiều, chờ đến khi Chu đại lang túm Chu ngũ lang đang cúi đầu ôm gà đến, Mãn Bảo đã hiểu một số trò, một số thủ đoạn thường thấy của sòng bạc một cách vô cùng chi tiết.

Chu ngũ lang túm Chu lục lang, trầm mặc bước nhanh đến chỗ này, nhìn thấy áo lụa trên người Thạch đại gia, hắn thu lại dáng vẻ tức giận, tiến lên hành lễ.

Thạch đại gia nhìn hắn, hơi nhướng mày, Mãn Bảo cũng vui vẻ hô một tiếng "Đại ca", sau đó giới thiệu với Thạch đại gia: "Thạch đại ca, đây là đại ca của muội."

Thạch đại gia cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi đầu, vẫn là một tiểu ca ngây ngô, hắn nhìn Chu đại lang đã có ria mép, trông lớn hơn hắn rất nhiều kia, không nói câu gì.

Thảo nào đứa nhỏ này kiên trì gọi hắn là đại ca, hóa ra nguyên nhân là ở chỗ này.