Chương 29: Biết đủ thì vui

Chương 29: Biết đủ thì vui

Thạch đại gia ho nhẹ một tiếng, chắp tay với Chu đại lang, đang định nói chuyện, bỗng nhiên lại nhìn thấy con gà trống trong l*иg ngực Chu ngũ lang.

Hắn sáng mắt nhào lên, vuốt lông gà trống giống như thấy tình nhân, "Đây là gà trống các ngươi nói?"

Mấy người nhà họ Chu đều bị tiếng hét của Thạch đại gia làm cho hết hồn, ngay cả Chu đại lang cũng bị tắt tiếng trong giây lát.

Nhưng Mãn Bảo không sợ, bé đi theo sau Thạch đại gia, đứng ở bên cạnh ngũ ca, cũng giơ tay sờ lông gà trống, kiêu ngạo đắc ý hỏi: "Thế nào, gà trống nhà muội tốt đúng không?"

"Tốt, tốt lắm!" Thạch đại gia sờ tới sờ lui, hỏi: "Ngươi bán bao nhiêu tiền?"

Mãn Bảo sửng sốt, gãi gãi đầu, đúng là bé chưa nghĩ tới điều này, chỉ cảm thấy bọn họ thích gà trống như vậy, hẳn là có thể bán được giá tốt.

Quan trọng nhất là, tìm cho hắn một con gà trống đẹp, hắn mới có thể bán rẻ con gà trống trụi lông kia cho bé.

Mãn Bảo không nhịn được đưa mắt nhìn sang con gà trống trụi lông.

Thạch đại gia nhìn theo ánh mắt của bé, tâm tư trẻ con như thể viết hết lên mặt, Thạch đại gia cười ha ha, hỏi: "Ngươi muốn con gà trống này?"

Mãn Bảo gật đầu.

"Muốn để làm gì?"

"Hầm canh uống," Mãn Bảo ngẩng đầu nhìn Thạch đại gia chăm chú, "Gà trống rất bổ, muội muốn hầm canh gà cho mẹ uống."

"Đúng là con gà này vẫn có thể mang đi hầm canh, chỉ là.." Thạch đại gia nghi ngờ nói: "Không phải nhà ngươi nuôi gà trống sao?"

"Ngày nào cũng cần ăn mà, con gà trống này đắt hơn con của huynh, nếu không mua con này thì có thể mua được mấy con khác."

Thạch đại gia không kìm được vui vẻ, "Không sai, rất thông minh, thôi được rồi, ta mua con gà trống này."

Thạch đại gia gấp gáp như thể không chờ nổi, vội ôm lấy gà từ trong ngực Chu ngũ lang, sờ sờ, lại cho nó xuống đất đi thử vài bước, thấy tinh thần nó sung mãn, càng thêm hài lòng.

Hắn lần tìm trong ngực áo, lấy ra một miếng bạc vụn nhỏ, ném cho Mãn Bảo, nói: "Đây, ta mua con gà trống này, con gà trống kia coi như tặng không cho ngươi."

Mãn Bảo vân vê nhìn bạc trong tay, hỏi, "Cái này nặng bao nhiêu?"

Thạch đại gia có hơi chột dạ, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng trấn định, kiêu ngạo nói: "Kiểu gì cũng phải được tầm ba đến năm lạng, về nhà ngươi cứ cân thử là biết."

Mãn Bảo cảm thấy bạc không đáng tin lắm, hỏi: "Huynh không có tiền đồng ạ?"

"Có ai rảnh đâu mà đi đánh bạc còn mang theo một đống tiền đồng, ngại không đủ nặng chắc?" Thạch đại gia nói: "Ngươi có muốn không, không muốn thì ta không mua nữa."

Mãn Bảo còn chưa nói gì, Chu ngũ lang đã vội ra vẻ là muốn, ngay cả Chu đại lang cũng không nhịn được nói với Mãn Bảo, "Hẳn là ba lạng, vậy là đủ rồi."

Chính hắn cũng biết, con gà trống này mua 65 văn, ba lạng bạc, đổi thành tiền đồng chính là 300 văn đó.

Chu đại lang nhìn thoáng qua con gà vô cùng thê thảm, đã không còn thừa mấy cọng lông kia - vả lại hắn còn tặng không một con gà trống.

Tuy rằng khó coi, nhưng không ảnh hưởng gì đến việc ăn uống.

Mãn Bảo thấy đại ca xác nhận, cũng vui vẻ lên, nắm chặt miếng bạc đồng ý với Thạch đại gia, còn nói: "Lần sau muội mà có gà trống tốt thì sẽ gọi huynh."

"Phải biết đánh nhau mới được, không thì cũng phải khỏe mạnh cường tráng như con gà trống này."

Người đứng gần đó chứng kiến giao dịch của bọn họ liền lặng lẽ đi theo đoàn người nhà họ Chu, chờ ra khỏi chợ, đi khỏi tầm mắt của Thạch đại gia, mới đi lên nói: "Các ngươi đúng là ngốc, giá trị của con gà trống kia ít nhất cũng phải năm lạng bạc, các ngươi mới được vài đồng bạc đã bán cho Thạch đại lang, quá lỗ vốn, vẫn là nhanh quay lại định lại giá khác đi."

Ngay đến Chu đại lang lớn nhất cũng sợ đến ngây người. "Một, một con gà trống đáng giá nhiều tiền như vậy sao?"

"Đây cũng đâu phải gà trống bình thường, là gà biết đẻ ra tiền, Thạch đại lang mang nó đi đánh cược, ngươi biết sẽ được bao nhiều tiền không? Ít nhất là hai mươi lượng bạc, nếu con gà trống này thắng, hắn chỉ cần một lần là có thể kiếm được từng này tiền!"

Đối phương ra một dấu một con số, mọi người đều sợ ngây người, chỉ có Mãn Bảo ngẩng đầu nhỏ khinh bỉ nhìn bọn họ, "Ngốc quá, vậy nếu thua thì sao?"

Người nhà họ Chu đang sôi máu liền nguội xuống, đúng vậy, nếu thua thì sao?

Từ sau khi tứ ca đánh bạc thua, Mãn Bảo đã nghe Khoa Khoa kể rất nhiều trường hợp bởi vì đánh bạc mà tan cửa nát nhà từ xưa đến nay, trong đó có cả các chủng tộc trí tuệ trong tương lai, đánh bạc đến nỗi mất cả tính mạng, vô cùng bi thảm.

Khoa Khoa nói rồi, đánh bạc đều là mười lần đánh chín lần thua, mà lần thắng duy nhất kia còn chưa chắc do bản lĩnh và may mắn của mình, không nghe Thạch đại gia mới kể nãy giờ sao?

Sòng bạc nhiều trò lừa bịp lắm, người bên ngoài chưa chắc không biết, chỉ là không ai dám nói ra thôi, vì sao vậy?

Vì sợ bị đánh, sợ bị gϊếŧ nha.

Cho nên Mãn Bảo tự mình tổng kết một chút, ai lợi hại người đó thắng.

Nếu tứ ca của bé biến thành người vô địch thủ trong thiên hạ, còn có ai dám thắng tiền của hắn chứ?

"Nhưng mà, con gà trống kia có giá năm lượng đó!" Chu ngũ lang vẫn có chút không cam lòng.

"Ngũ ca, con gà đó vốn dĩ chỉ có 65 văn, bây giờ chúng ta không chỉ kiếm lời to, còn được tặng thêm một con gà trống." Mãn Bảo có lý lẽ của chính mình, bé gập đầu ngón út nói: "Nếu đại thúc bán gà biết việc này, có phải hắn sẽ bị tức chết không? Nếu Thạch đại gia lấy con gà trống này đi đánh cược, kết quả lại thua, hắn không chỉ mất tiền thua cược, còn mất cả tiền mua gà của chúng ta đó."

Chu ngũ lang nghĩ thấy cũng đúng, trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Chu đại lang cũng nói, "Biết đủ thì vui, đệ xem đệ lớn từng này tuổi rồi, còn không suy nghĩ thấu đáo bằng Mãn Bảo."

"Đại ca đừng có nói đệ, không phải vừa nãy huynh cũng hối hận sao?" Chu ngũ lang không phục lắm, nhưng cũng không khỏi lau mắt mà nhìn muội út của mình, "Mãn Bảo, muội cũng thông minh thật đấy, trước kia cha mẹ nói muội thông minh hơn bọn ta, ta còn không tin, bây giờ xem ra muội đúng là rất thông minh."

Mãn Bảo tự hào gật đầu, không chút khiêm tốn cười nói: "Thường thôi thường thôi, chủ yếu là bạn muội dạy rất tốt, muội cũng học rất nhanh."

"Bạn muội gì chứ, còn không phải là Trang tiên sinh à?" Chu ngũ lang nói: "Bây giờ muội đã bái Trang tiên sinh làm thầy, cũng không thể luôn miệng kêu bạn bạn bè bè, phải gọi thầy đó."

Lại nói: "Thật ra ta cảm thấy muội thông minh hơn chúng ta không thể trách chúng ta ngốc, chủ yếu là do cha mẹ muội thông minh hơn.."

"Ngũ lang, đệ nói lung tung gì đó?" Chu đại lang vỗ bốp cái lên đầu hắn, lúc này Chu ngũ lang mới phát hiện mình lỡ lời, vội vàng che miệng cười ngây ngô, căng thẳng nhìn sang Mãn Bảo.

Mãn Bảo lại an ủi Chu đại lang, "Đại ca đừng tức giận, ngũ ca chỉ hơi ngốc chút thôi, huynh thông minh hơn hắn, giống cha."

Sau đó Mãn Bảo cực kỳ kiêu ngạo nói: "Còn muội giống mẹ, mẹ thông minh hơn cha một chút. Ngũ ca chẳng giống ai cả, cũng không biết có phải là nhặt ở ngoài đường về hay không, haizz, mẹ lo lắm, tối nào trước khi ngủ cũng nói, không biết về sau tiểu ngũ có thể cưới được vợ không."

Chu đại lang và Chu lục lang: .

Chu ngũ lang tức đau cả người, "Ta ngốc chỗ nào, ta đây là thật thà, giống cha, biết chưa?"

Mãn Bảo lắc đầu, "Chẳng thấy huynh giống cha chỗ nào, không tin thì huynh về hỏi cha đi, xem ông ấy có nói huynh giống mình hay không."