Chương 5.5: Lan Đình

Tuổi trẻ tràn đầy hormone, ngoài việc học tập còn có cơ hội yêu đương, ai cũng nhiệt tình sôi nổi, ai chưa có cơ hội thì nhìn cp của người khác cũng thấy hạnh phúc thay họ.

Chỉ có Tô Miểu cứ như con rùa đen nặng nề di chuyển về phía trước.

Chiếc mai rùa thật dày khiến cô không thở nổi, tình cảm của cô không đủ tư cách phân tản khắp nơi như những tơ liễu bay trong gió xuân.

Sau khi Hứa Mịch và Tô Miểu chia tay nhau, cô đi đến Lưỡng Lộ Khẩu mua hộp mì sợi nhỏ cho mẹ, băng qua đường đến lối vào thang cuốn Hoàng Quan.

Trên lối đi ở cửa thang cuốn, cô nhìn thấy Trì Ưng.

Chàng trai đang dựa vào tường, thản nhiên cầm áo khoác đồng phục học sinh trên tay, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng, phác họa phần thân trên rất cân đối, còn có thể mơ hồ thấy được đường nét cơ bắp trên người.

Anh cúi đầu nhìn điện thoại, lông mày dày và dài, khí chất có chút lãnh đạm xa cách.

Nhưng những người phụ nữ đi ngang qua anh, dù lớn tuổi hay còn trẻ đều quay lại nhìn anh thêm vài lần, thậm chí họ còn cố tình ngoái đầu lại nhìn khi bước xuống thang cuốn…

Cho dù anh đứng ở nơi nào, khí chất của Trì Ưng cũng thể hiện rất mạnh mẽ.

Tô Miểu chú ý thấy ngoài chiếc áo khoác trên tay, anh còn cầm theo hai túi trà sữa.

Trong lúc nhất thời... cô không biết mình có nên chào hỏi anh hay không.

Nếu không chào hỏi thì có vẻ không hợp tình hợp lý, dù sao cũng là bạn học, nhưng chào hỏi lại giống như cố tình, lỡ đâu anh không phản ứng thì chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao.

Tô Miểu do dự, không biết phải làm sao.

Thế thì cứ dứt khoát lui ra ngoài, chờ anh đi rồi thì cô sẽ tiến vào sau…

Tô Miểu nghĩ vậy nên định xoay người rời khỏi, lúc này, Trì Ưng lại chậm rãi mở miệng...

“Có như vậy đã lo sợ ngại ngùng rồi à?”

Tô Miểu giật thót tim, bước chân cũng dừng lại.

Anh vẫn không ngẩng đầu, vẻ mặt không chút thay đổi: “Dạy cho cậu một chiêu, khi không muốn chủ động chào hỏi thì có thể giả vờ cúi đầu xem điện thoại của mình.”

“…”

Cô miễn cưỡng bước tới: “Giống như cậu bây giờ sao?”

“Ừ, là một cách tốt để tránh giao tiếp với người khác.”

Ánh sáng lờ mờ của màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của chàng trai. Anh ngẩng đầu lên, hời hợt liếc nhìn cô: “Chẳng qua tôi thấy cậu và người mới ngồi cùng bàn trò chuyện với nhau rất vui vẻ.”

“Cũng không phải.” Cô bình tĩnh đáp: “Chỉ là thảo luận về bài tập ngữ văn thôi, bởi vì mình và cậu ấy cùng một nhóm, phải hợp tác với nhau để lấy được điểm cộng.”

“Cậu cũng không cần giải thích với tôi nhiều như vậy.”

“…”

Tô Miểu nhận ra lúc ở trước mặt anh, bản thân cần phải suy nghĩ thật cẩn thận trước khi nói chuyện.

Anh quá nhạy bén.

Cô thay đổi chủ đề, thuận miệng hỏi: “Cậu đứng ở đây làm gì vậy?”

“Chờ người.”

Tô Miểu cúi đầu, nhìn thấy hai túi trà sữa trong tay anh, trên đó in dòng chữ quán thạch băng tôm lạnh.

Cô không nhịn được hỏi thêm một câu: “Cậu đang đợi ai vậy?”

Chàng trai chậm rãi kề sát bên tai cô, khóe miệng hơi cong lên, nở nụ cười nhẹ: “Đoán xem.”

Khí thế lạnh như băng trên người anh lập tức tràn ngập khắp thế giới cô, bao vây bốn phương tám hướng, cô gần như không thể phá vòng vây.

Toàn thân Tô Miểu đột nhiên trở nên căng thẳng, cảm giác khẩn trương bất an, nhịp tim đập rộn ràng…

Trì Ưng nhanh chóng móc một túi thạch băng vào ngón trỏ của cô.

Lúc này, một bóng người hoạt bát cũng lao đến từ cửa soát vé, tiến tới bên cạnh anh: “Chào, Trì Ưng! Cậu chờ lâu chưa, bây giờ chúng ta sẽ đi quay tư liệu thực tế nhé! Đến cạnh bờ sông Triều Thiên Môn, cậu thấy thế nào?”

Tần Tư Nguyên đeo một chiếc máy ảnh DSLR ống kính dài trên người, nụ cười trong sáng ngây thơ như tuyết tan chảy thành dòng nước ngày đầu xuân, khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Trì Ưng thu lại nụ cười của mình, bước ngang qua Tô Miểu và đi về phía thang cuốn.

Tô Miểu lặng lẽ giấu túi thạch băng ra sau lưng.

Tần Tư Nguyên cũng nhìn thấy Tô Miểu nhưng cô ta không quan tâm, mắt nhìn thẳng bước ngang qua cô.

Cô ta đuổi theo Trì Ưng, hai người đứng cạnh nhau trên thang cuốn, chậm rãi di chuyển xuống: “Lát nữa chúng ta đến quán Conico ăn tráng miệng đi, bọn họ vừa có loại cà phê pha lạnh mới, còn có bánh macaron, kết hợp lại mùi vị cũng không tệ.”

Trì Ưng cắm ống hút vào ly thạch băng, thản nhiên nói: “Tôi thích đồ ăn vặt của địa phương hơn.”