Chương 6.1: Bút lông

Trước cửa nhà là chín mươi ba bậc thang, uốn lượn trên con dốc dài, ngày nào Tô Miểu cũng phải leo lên một lần, cho nên đôi chân dài của cô vừa gầy lại vừa thẳng tắp.

Sống trên cao cũng có ưu điểm riêng, tầm nhìn thoáng rộng, có thể ngắm bao quát toàn bộ sông Gia Lăng mà không cần mua căn hộ có view sông đắt tiền.

Khi Tô Miểu trở về nhà, cô nâng niu cất ly chè đá vào tủ lạnh cho đông lại, chờ buổi tối làm bài tập xong đói bụng sẽ ăn.

Tô Thanh Dao lười biếng nằm trên giường, vẻ mặt buồn ngủ, chậm rãi chống người ngồi dậy, uể oải ngáp dài.

Bà thường làm việc theo ca cùng những người khác, nhiều khi làm ca đêm sẽ dành phần lớn thời gian trong ngày để ngủ ở nhà.

Ngày ngủ đêm lại đi, cộng thêm công việc là làm mát xa chân, cho nên những người hàng xóm trong hẻm thường xuyên buôn lời bàn tán về bà, toàn là những lời lẽ tục tĩu khó nghe.

Nhưng Tô Miểu biết mẹ mình rất trong sạch, dựa vào chính đôi tay của mình lao động kiếm tiền.

“Mẹ, con có mua mì về cho mẹ.” Cô đặt hộp mì lên bàn ăn, xách cặp trở về phòng luyện thư pháp.

Tô Thanh Dao uể oải bước xuống giường và đi tới bàn ăn, tiện tay mở hộp mì ra, sau đó lại than thở: “Con lại mua cho mẹ loại mì canh suông, loại mì này chỉ toàn nước thôi, làm sao ăn nổi!”

Tô Miểu lo lắng quay đầu lại đáp: “Gần đây con thấy tinh thần của mẹ không tốt lắm, mặt hơi sưng phù, có lẽ đang nóng trong người, tốt nhất đừng nên ăn đồ cay.”

“Lải nhải dài dòng.”

Tô Thanh Dao đi vào phòng bếp lấy một hộp ớt sa tế, múc từng muỗng dầu và ớt bỏ vào trong nước mì: “Mẹ nói cho con biết, phụ nữ kỵ nhất là nói năng dài dòng, con cứ như vậy thì sau này xem người đàn ông nào bằng lòng lấy con làm vợ. Nếu thật sự không ai thèm lấy thì chỉ được lợi cho tên khốn kiếp Lộ Hưng Bắc kia thôi.”

Tô Miểu bĩu môi, lại nói: “Mẹ bỏ ít lại đi.”

“Ôi chao, mau đi làm bài tập, phiền chết được.”

Tô Thanh Dao ngồi xuống, gắp đũa mì chuẩn bị ăn thì đột nhiên nôn khan, bà chạy vào nhà vệ sinh, dựa vào bồn rửa mặt, dạ dày quặn đau từng cơn.

“Mẹ sao vậy ạ?” Tô Miểu vội vàng chạy tới, nhẹ nhàng vuốt lưng giúp mẹ mình dễ chịu hơn: “Có phải do mì có vấn đề không? Con đi tìm ông chủ!”

Tô Thanh Dao nắm tay Tô Miểu kéo lại, súc miệng rồi nói: “Không sao đâu, bụng mẹ không thoải mái, có lẽ gần đây bị sốt hay cảm.”

“Khi ngủ đừng để quạt thổi trực tiếp vào người, dễ bị cảm lắm đấy!”

“Được rồi, mau đi làm bài tập đi.” Tô Thanh Dao đẩy Tô Miểu vào phòng.

Cô gái lo lắng nhìn mẹ: “Thật sự không có chuyện gì chứ ạ?”

“Đã nói không sao thì không sao mà!”

“Mẹ... Mẹ uống thuốc đi!”

“Con có phải do mẹ sinh ra không đấy, sao lại dài dòng như vậy!”

Tô Miểu trở về phòng nhưng trong lòng lại tràn đầy lo lắng.

Tô Thanh Dao suy sụp ngồi phịch xuống ghế, ngây ngẩn choáng váng.

Nghĩ đến đã hơn hai tháng vẫn không thấy bà dì ghé thăm, bà nắm chặt tay lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Con mẹ nó.”



Tô Miểu luyện thư pháp đến tận đêm khuya, đã lâu rồi không viết, trong lúc nhất thời vẫn chưa thể tìm được cảm giác khi xoay tay, cũng không dễ thích nghi với cách viết hành thư.

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng phải luyện tập nhiều hơn, quen tay rồi mới có thể viết đẹp được.

Do bài tập môn ngữ văn đã được phân nhóm, mấy ngày nay chỗ ngồi của các bạn học gần như không thay đổi, Tô Miểu vẫn ngồi cùng bàn với Tần Tư Dương.

Phần lớn thời gian, anh ta đều làm việc riêng của mình, không nói chuyện với Tô Miểu.

Sáng hôm đó, anh ta thoáng nhìn thấy bút lông của Tô Miểu đặt trên bàn, nhìn thêm một lần nữa rồi lên tiếng nhắc nhở: “Cây bút đã bị tẻ đầu.”

“Tôi biết.” Tô Miểu cầm bút lông bỏ vào cặp sách của mình: “Nhưng tôi chỉ quen dùng nó.”