Chương 6.2: Bút lông

“Tôi khuyên cậu nên đổi một cây khác.” Tần Tư Dương nhìn giáo viên ngữ văn Lý Quyên đang đứng trên bục giảng: “Cô ấy thuộc chòm sao Xử Nữ, rất hay soi mói và phê bình.”

“…”

Tô Miểu biết Tần Tư Dương không muốn bị cô kéo chân, dù sao anh ta cũng là một trong những học sinh xuất sắc của lớp.

Tuy rằng anh ta và Trì Ưng là anh em tốt, nhưng ở một mức độ nào đó, hai người cũng có mối quan hệ cạnh tranh.

“Sau khi tan học, tôi sẽ đến cửa hàng văn phòng phẩm chọn một cây bút lông mới.”

“Cây bút dưới hai trăm đồng không phải là bút lông tốt. Tôi khuyên cậu đến Nhàn Vân Đường xem thử. Hoặc là không làm, còn nếu đã muốn làm thì phải cố gắng khiến nó trở nên hoàn hảo.”

Cô nghiến răng đáp: “Biết rồi.”

Đột nhiên, giáo viên ngữ văn đặt tập tài liệu giảng dạy xuống, nhìn về phía Tô Miểu và Tần Tư Dương lên tiếng cảnh cáo...

“Tô Miểu, Tần Tư Dương, hai em nói chuyện xong chưa?”

Hai má của Tô Miểu lập tức trở nên đỏ bừng, nhỏ giọng đáp: “Em xin lỗi.”

Tần Tư Dương cũng có chút bất ngờ không kịp đề phòng, đây là lần đầu tiên anh ta bị giáo viên nhắc tên phê bình trước mặt mọi người.

Nghe cô giáo chỉ đích danh, cả lớp đều quay đầu lại, nhìn hai người ở hàng ghế sau đầy ẩn ý.

Bất ngờ thật, học sinh xuất sắc như Tần Tư Dương... lại nói chuyện trong giờ học!

Đây là chuyện chưa từng xảy ra.

Tần Tư Nguyên biết tính cách của anh trai mình, anh ta là lớp trưởng, luôn luôn tuân thủ quy tắc và trật tự của lớp hơn bất cứ ai, sao có thể…

Cô ta cau mày, ánh mắt nghi ngờ.

Cả lớp đều quay đầu lại nhìn hai người kia, ngoại trừ Trì Ưng.

Anh thản nhiên xoay cây bút trên đầu ngón tay, bóng lưng trái ngược.

Sống lưng rộng rãi, giống như một vách núi cao nhô ra biệt lập.

*

Sau khi tan học, Tần Tư Nguyên đuổi theo Tần Tư Dương đang đẩy xe đạp ra khỏi cổng trường: “Anh, anh đã nói chuyện gì với cô ta trong giờ ngữ văn vậy!”

“Chỉ là chuyện bài tập về nhà.”

Tần Tư Nguyên khẽ nhíu mày, lo lắng hỏi: “Anh đừng nghĩ cô ta xinh đẹp nên mang lòng yêu thích cô ta đấy!”

“Có thể sao?” Tần Tư Dương nói với vẻ mặt lạnh lùng.

“Phải! Anh đừng quên làm sao cô ta có thể vào được Gia Kỳ! Là mẹ cô ta đã dụ dỗ cha chúng ta.” Tần Tư Nguyên nghiến răng nghiến lợi, oán giận nói: “Em muốn đuổi cô ta đi, anh phải giúp em!”

Tần Tư Dương khoác tay lên vai em gái, trong đôi mắt đen láy có chút lạnh lẽo: “Em không cần ra tay, cô ấy sẽ không ở chỗ này được bao lâu, sẽ tự mình rời đi thôi.”

Anh ta nghĩ với điều kiện của cô thì không thể nào bám trụ quá lâu ở nơi tấc đất tấc vàng như trường trung học tư thục Gia Kỳ này.

Tần Tư Nguyên nghe anh trai nói vậy thì lập tức yên lòng, vui vẻ nắm cánh tay anh trai: “Chúng ta đi ăn đồ ngọt thôi.”

“Ừa, lên xe đi.”

Tần Tư Nguyên ngồi ở yên sau xe đạp của Tần Tư Dương.

Đúng lúc này, Trì Ưng và Đoạn Kiều cũng lái xe đạp leo núi rời khỏi cổng trường, chuẩn bị lao xuống con đường dốc đứng bên ngoài.

Tần Tư Dương gọi anh lại: “Trì Ưng, tôi dẫn em gái đi ăn đồ ngọt, cùng đi chứ?”

“Không rảnh.”

Giọng nói bình thản của chàng trai vang lên, ánh mắt lãnh đạm nhìn thẳng về phía trước, đôi chân dài nhẹ nhàng đạp, chiếc xe đạp leo núi lao xuống dốc, mang theo một làn gió mùa hè khoan khái và nhẹ nhàng.

Tần Tư Nguyên lo lắng hỏi: “Anh, có phải anh có mâu thuẫn gì với Trì Ưng không?”

“Không có, tính cách của cậu ấy như vậy đấy!”

Tần Tư Dương cũng đạp xe, nhấn phanh lại, từ từ thả dốc.

Tần Tư Nguyên thở dài: “Người này... thật sự khó theo đuổi quá.”

“Chẳng phải cậu ấy đối xử với em rất lịch thiệp sao? Hôm qua em còn hẹn cùng đi chụp ảnh tư liệu thực tế, cậu ấy cũng đâu từ chối đâu.”

“Mặc dù vậy… nhưng quan trọng là… cậu ấy đối đối xử lịch sự với tất cả mọi người!”