Chương 6.3: Bút lông

Tần Tư Nguyên đã cảm nhận được, chàng trai này bề ngoài khiêm tốn lễ độ, nhưng nội tâm lại che giấu kỹ như một cái kén dày bao phủ tầng tầng lớp lớp, không ai có thể đến gần.

Anh lịch sự mà xa cách, duy trì mối quan hệ hòa nhã với tất cả mọi người.

Ở trong mắt anh, tất cả các bạn cùng lớp đều được đối xử bình đẳng, không có ai là đặc biệt, kể cả Tần Tư Nguyên là người thích anh đến vậy.

Đó là điều khiến cô ta bận tâm nhất.

Không ai có thể thật sự tiến vào trái tim của anh.

Đôi mắt Tần Tư Nguyên trở nên chua xót, dựa vào lưng anh trai: “Nhưng anh à, em thật sự rất thích cậu ấy. Phải làm sao bây giờ, em không thể kiềm chế được lòng mình. Mỗi ngày đều muốn gặp cậu ấy, mỗi ngày đều muốn nói chuyện với cậu ấy, thậm chí nhìn thấy cây bút mà cậu ấy đặt trên bàn cũng khiến tim em đập rộn ràng.”

Tần Tư Dương bình tĩnh nói: “Đừng biểu hiện lộ liễu quá, con trai không thích những thứ được bày sẵn và tặng miễn phí. Về mặt này, cô ấy mạnh hơn em.”

Tần Tư Nguyên biết anh ta ám chỉ “cô ấy” là ai, khẽ hừ một tiếng đầy khinh thường: “Cô ta thì tính là gì chứ, còn dám so sánh với em.”

Tần Tư Dương mím môi, nhẹ nhàng nói: “Tô Miểu có thể có chút tự ti, nhưng cũng không đến mức như em nói. Từ tận trong xương cốt, cô ấy có sự cứng rắn không chịu khuất phục. Ngay ngày đầu tiên, Trì Ưng đã chọn cô ấy ngồi cùng bàn, đương nhiên cũng đã có ấn tượng không tệ về cô ấy.”

“Cười chết đi được!” Tần Tư Nguyên lạnh lùng nói: “Anh đang kể chuyện cười quốc tế sao. Về phần Tô Miểu, nếu em là cô ấy thì sẽ tránh xa Trì Ưng, để đỡ phải xấu hổ.”

Tần Tư Dương cười khẽ: “Cũng đúng.”

Tần Tư Nguyên vòng tay ôm eo anh trai, tự tin nói: “Em thích cậu ấy, chính là muốn cho cậu ấy biết. Chỉ cần em tiếp tục kiên trì thì cho dù cậu ấy là tảng băng, em cũng sẽ khiến cậu ấy tan chảy.”

Tần Tư Dương còn muốn nói gì đó, nhưng cảm nhận được sự tự tin như ánh mắt trời của em gái, anh ta chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Em nói đúng.”

Những người tự ti thường sẽ ngụy trang rất giỏi.

Từ nhỏ, Tần Tư Nguyên đã nhận được sự yêu thương của mọi người, cô ta vui vẻ lạc quan, cuộc sống đều tràn ngập ánh mặt trời, hoàn toàn khác với những cô gái lủi thủi đơn độc trong góc khuất.

Anh ta phải bảo vệ em gái mình thật tốt, không để cho cô ta bị tổn thương dù là nhỏ nhất.

*

Nhàn Vân Đường ở gần đây rất nổi tiếng, cửa hàng này chuyên bán bút lông và giấy Tuyên Thành, là một thương hiệu lâu đời từ thời dân quốc, trong cửa hàng cũng sưu tầm không ít thư pháp và tranh vẽ rất đẹp.

Khi Tô Miểu vừa bước vào cửa hàng, cô đã bị thu hút bởi một bức tranh thư pháp được đóng khung đẹp mắt và treo ở vị trí dễ thấy nhất.

Những chữ này rất có cốt khí, nét bút lưu loát như rồng bay phượng múa, đầu bút mạnh mẽ và tự do tự tại, thoạt nhìn như vừa vung tay lên đã viết xong trong một lần.

“Dựa vào sức mạnh của gió, đưa ta đến tận trời xanh.”

Tô Miểu nhìn chằm chằm hàng chữ to đầy dũng cảm này, tán thưởng: “Hay cho một câu đưa ta đến tận trời xanh!”

“Cô gái nhỏ thật là tinh mắt.” Chủ cửa hàng thấy cô có hứng thú với bức tranh thư pháp này thì khẽ mỉm cười bước tới: “Đây là bảo vật trấn giữ của cửa hàng chúng tôi đấy!”

“Cái này bao nhiêu tiền ạ?”

“Bộ chữ này đã định trước bán ra ngoài rồi, hay cháu nhìn thử những bức khác xem sao?”

“Cháu không mua.” Tô Miểu xin lỗi nói: “Cháu chỉ cảm thấy hứng thú nên hỏi một câu, nếu không tiện nói cũng không sao ạ.”

Chủ tiệm cũng lịch sự đáp lại: “Bộ chữ này có giá bán trước dưới năm chữ số. Nếu như có nhiều khách hàng cạnh tranh thì giá có thể cao hơn.”

“Viết chữ... cũng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao?”

“Nếu viết đẹp thì đương nhiên sẽ kiếm được tiền.” Chủ cửa hàng nhìn bộ chữ trước mặt với vẻ đầy tán thưởng: “Có rất nhiều người luyện thư pháp, nhưng để đạt tới trình độ này thì ngàn dặm mới tìm được một người. Chưa kể, tác giả của bộ chữ này tuổi tác cũng không lớn, tương lai… không thể lường trước được.”