Chương 6.4: Bút lông

Tô Miểu gật đầu, cô cũng biết rằng thư pháp thật sự đòi hỏi kỹ năng tích lũy theo thời gian, hơn nữa còn khảo nghiệm tâm trạng.

Giống như cô, bởi vì điều kiện trong nhà nên chỉ có thể một lòng hướng đến việc thi đại học, cũng không có thời gian để luyện thư pháp.

Nghệ thuật... là thú vui của người giàu, không phải là con đường mưu sinh của người nghèo.

Tô Miểu không hỏi thêm câu nào nữa, bước đến quầy bút mực để chọn bút lông.

Quả nhiên đúng như lời mà Tần Tư Dương đã nói, bút lông ở Nhàn Vân Đường này đều là loại chất lượng tuyệt vời, giá cả ba trăm bốn trăm đều có, thậm chí có cây còn hơn một ngàn.

Loại bút lông cừu bình thường có giá rẻ nhất cũng khoảng một hai trăm tệ.

Tần Tư Dương có yêu cầu rất cao đối với bài tập ngữ văn lần này, nhưng Tô Miểu tuyệt đối sẽ không mua một cây bút lông đắt tiền đến vậy.

Mọi việc đều phải lượng sức mà làm.

Vẫn nên… ra cửa hàng văn phòng phẩm trước cổng trường xem thử, cây bút lông cừu của cô đã dùng hơn một năm nay cũng chỉ khoảng ba mươi tệ thôi.

Lúc này, giọng nói kính cẩn và lịch sự của chủ cửa hàng vang lên: “Cậu đã tới, đúng là thật đúng lúc. Vừa rồi có một khách hàng rất thích bức tranh thư pháp của cậu, còn đang trò chuyện cùng tôi nữa.”

Tô Miểu tò mò nhón chân lên nhìn, xuyên qua những giá đựng bút ngổn ngang, cô và đôi mắt đen sắc bén của Trì Ưng đúng lúc chạm phải nhau.

Là anh sao?

Bức tranh chữ vô cùng khí khái “Dựa vào sức mạnh của gió” kia vậy mà lại do anh viết!

Đường nét sườn mặt của chàng trai sắc bén như được cắt gọt, cốt cách thật hoàn mỹ, đôi mắt đen láy và sáng ngời như tảng đá nằm cô độc lẻ loi trên vách núi.

Nhịp tim của Tô Miểu đột nhiên đập chậm lại nửa nhịp.

Trì Ưng nhìn cô gái nhỏ giống như một con sóc macmot, vừa trông thấy anh đã nhanh chóng rụt đầu lại.

Thật đúng là mắc chứng sợ giao tiếp xã hội rất nghiêm trọng.

Anh bước tới cạnh giá đựng bút, đứng thẳng sóng vai với cô, như thể cũng muốn chọn bút lông trên giá.

Từ trong khóe mắt, Tô Miểu cũng có thể cảm nhận được dáng người cao thẳng của chàng trai này, trong không gian nhỏ hẹp, thật sự khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.

Nhiệt độ xung quanh đang tăng lên, cô thậm chí không kiềm được mà tăng nhanh tốc độ hô hấp của bản thân.

“Khi viết chữ của Vương Hy Chi, tốt nhất là dùng bút lông sói.” Chàng trai vẫn thản nhiên nói, sau đó rút một cây bút lông sói ra và đưa cho cô: “Thử cây này đi.”

Tô Miểu cầm lấy bút lông không nói lời nào, thử thử đầu bút, loại này cứng hơn nhiều so với loại bút lông cừu mà cô thường dùng.

“Mình không quen dùng loại này, trước giờ đều dùng loại...”

Chưa kịp nói xong, chàng trai đã lật ngược mu bàn tay cô, vén tay áo lên, nhẹ nhàng dùng đầu bút lông mềm mại phác họa theo hình xăm đôi cánh đại bàng của cô.

!

Anh hoàn toàn không để ý đến vành tai đỏ rực của cô gái, tự mình lẩm bẩm: “Chữ Hành Khải chủ yếu là lấy sự tao nhã làm chủ, ngắn gọn nhưng mạnh mẽ, đặc biệt là hành thư của Vương Hy Chi, tao nhã tùy ý. Bút lông cừu quá mềm, không đủ độ cứng để làm nổi bật khí chất này.”

Dứt lời, anh lại dùng bút lông cừu vẽ tiếp lên làn da trắng mịn mềm mại của cô: “Có thể cảm nhận được sự khác biệt không?”

Những sợi lông mềm mại lướt trên da cô như có luồng điện chạy ngang, ngứa ngáy, nhột nhột, xuyên thấu vào tận xương tủy.

Quả thực chỉ có làn da mỏng manh mới có thể cảm nhận chân thật nhất sự khác biệt rất nhỏ giữa hai loại bút.

Cô đã luyện tập với bút lông cừu nhiều năm như vậy, nếu muốn tiến bộ thì nhất định phải thử sức với bút lông sói.

Chỉ là…

“Cảm ơn cậu đã giới thiệu.”

Tô Miểu dè dặt rút tay về, kéo áo xuống, mắt liếc nhìn bảng giá cây bút lông sói trong tay anh, nhỏ giọng nói: “Chỉ là đi dạo một chút thôi, mình không mua sắm ở đây.”

Trì Ưng cũng không nhiều lời nữa, treo cây bút lông trong tay trở lại trên giá.