Chương 1.2: Tồi tệ

Chiều hôm sau, Tô Miểu đã làm xong thủ tục chuyển trường, đúng lúc nhận được tin nhắn WeChat từ mẹ mình...

“Đến tiệm mì nhỏ Xương Xương ở Lưỡng Lộ Khẩu mua một hộp mì trộn hạt đậu mang qua cho mẹ. Buổi chiều phải mát xa suốt hai tiếng rưỡi, tay mẹ tê cứng cả rồi.”

Tô Miểu: “Vâng.”

Cô nhìn thời gian, thay vì ngồi xe buýt trực tiếp đến trạm, cô xuống xe buýt ở nửa đường và đi vào ga xe lửa, trả hai đồng rồi đi lên thang cuốn lớn Hoàng Quan để đến Lưỡng Lộ Khẩu.

Thang cuốn là lối đi băng qua các hàng quán bán đồ ăn vặt, cô mua cho mình một cây kem pudding nhỏ.

Thang cuốn này có độ dốc thẳng đứng khoảng ba mươi độ, dài chừng trăm mét, là thang cuốn dài nhất trong nước, đứng ở đầu này gần như không thể nhìn thấy điểm cuối, tạo cho người ta cảm giác choáng váng kỳ lạ.

Tô Miểu thích vừa ngồi thang cuốn vừa ăn kem, khi thang cuốn đi đến điểm cuối cũng vừa vặn ăn xong một cây.

Trên đường một thang cuốn khác, thời gian vừa đúng 6h35, một bóng đen quen thuộc cũng đã ở đó.

Đôi khi anh đi chéo trước mặt cô, có lúc đứng sau lưng cô, đôi khi sẽ đi ngang qua nhau trên thang cuốn lên xuống, một tuần có thể gặp nhau hai hoặc ba lần.

Hôm nay, anh không đi một mình, có một cô gái mặc bộ đồng phục học sinh đang đuổi theo anh.

Cô gái xinh xắn và dễ thương với hai bím tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi cùng váy xếp ly sẫm màu, đôi vớ trên giày bốt da màu đen cũng có viền hoa, là sự đẹp đẽ mà Tô Miểu chưa từng có, cho nên cô nhìn đối phương thêm vài lần nữa.

“Chào! Trì Ưng!”

Cô gái đáng yêu vỗ nhẹ vào vai trái của chàng trai, sau đó xuất hiện bên phải anh: “Còn nhớ mình không?”

Chàng trai mặc áo thun và quần dài màu đen, trên vai phải mang một chiếc túi Ito đen đơn giản, anh đang đeo tai nghe airpods.

Nghe vậy, anh ngẩng đầu lên, giữa những sợi tóc mai có hàng râu ngắn, tóc mái trước trán dài hơn một chút, đường nét gương mặt sắc bén nhìn cứng rắn và lạnh lùng, hốc mắt rất sâu.

Tính cách trầm ổn như gió lạnh mùa đông lướt qua, tạo cho người ta một cảm giác xa cách khó gần gũi.

“Nhìn mặt cậu kìa, biết ngay là cậu không nhớ mình mà.”

Cô gái bước lên trước vài bước, trên tay cầm theo chiếc bánh kem nhỏ và một bức thư tình, nói to trước mặt anh: “Cậu có thể từ chối mình, nhưng cậu phải biết mình thật sự rất thích cậu! Mãi mãi thích cậu!”

Tính cách hướng ngoại, táo bạo tỏ tình, tràn đầy nhiệt huyết và sự dũng cảm của tuổi trẻ.

Những cô dì qua đường đi trên thang cuốn cũng không nhịn được mỉm cười, Tô Miểu càng chăm chú nhìn cô ta không chớp mắt.

Cô gái đẩy chiếc bánh kem đến trước mặt Trì Ưng, không cho anh cơ hội từ chối, vội vàng chạy về phía đầu thang máy, giống như một chú chim sơn tước nhỏ hoạt bát.

“Tần Tư Nguyên.” Chàng trai gọi tên của cô gái một cách chuẩn xác: “Đi chậm thôi, rất nguy hiểm.”

Tần Tư Nguyên đột nhiên quay đầu lại, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “A, cậu còn nhớ mình sao?”

“Tương lai còn dài và cao hơn chiếc thang cuốn này, hãy bước lêи đỉиɦ và đoán xem cậu sẽ thấy gì.”

Cô gái bối rối lắc đầu: “Mình.. Mình không biết, có cái gì vậy?”

“Tôi cũng không biết, nhưng phong cảnh trên đường không đáng để lưu luyến.”

Giọng nói của chàng trai giống như soda chanh lướt qua cổ họng khi uống vào ngày hè.

Tần Tư Nguyên hiểu được người này đang từ chối mình.

Rất lịch sự, nhã nhặn, khiến cô ta cảm động đến mức muốn rơi nước mắt.

Đó là Trì Ưng, dù biết rõ không ai có thể trèo lên đôi cánh của anh nhưng vẫn luôn có người không cam lòng, muốn thử một lần.

“Kia là bánh mousse dâu tây mình mua ở tiệm bánh ngọt, cậu nhất định phải ăn! Mình đã phải xếp hàng ba tiếng đồng hồ để mua đấy!”

Cô gái cảm thấy hài lòng xoay người, chờ khi thang cuốn đi đến điểm cuối, vẫy tay chào tạm biệt anh rồi biến mất trong dòng người đông đúc ở ga tàu điện.

Ánh mắt của chàng trai lại trở nên lạnh lẽo.

Khi đi ngang qua thùng rác, anh tùy tiện ném bức thư tình màu hồng nhạt vào đó, không trực tiếp vứt bánh kem mousse dâu tây mà để nó trên nắp thùng rác.

Nếu có người vô gia cư nào nhặt được thì đại khái có thể được một bữa ăn ngon.

Chờ sau khi anh rời đi, Tô Miểu bước qua lại hai ba lần, cô nhìn chằm chằm hộp bánh ngọt được gói kín trên thùng rác.

Chiếc bánh mousse được quấn bằng dây ruy băng ren và được kết thành hình bông hoa như sắp nở, giống hệt cô gái vừa rồi ăn mặc vô cùng tinh xảo và xinh đẹp vậy.

Tô Miểu do dự vài giây rồi bước đến cầm lên.