Chương 2.1: Bạn ngồi cùng bàn

Tháng chín, trời vẫn còn nóng bức như thiêu đốt, tiếng ve kêu râm ran khắp nơi như tiếng máy khoan điện chói tai.

Trong văn phòng, giáo viên chủ nhiệm lớp Chu Thanh Hoa đang lật xem hồ sơ của Tô Miểu, khẽ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc.

Tô Miểu hơi căng thẳng, cô biết việc chuyển từ một trường như trung học Bắc Khê 1 sang trường tư thục Gia Kỳ từ trước đến nay… gần như là điều không thể.

Cô sợ rằng các giáo viên sẽ không hài lòng với điểm số của mình, trường học này có yêu cầu cực kỳ cao đối với học sinh.

Cô âm thầm quan sát các giáo viên trong văn phòng.

Ở trường tư thục Gia Kỳ, mỗi một giáo viên khi đi dạy đều phải ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi trắng và áo khoác sẫm màu, đồng thời cũng phải chỉn chu theo quy tắc của nhà trường.

Tô Miểu biết nếu vào được trường tư thục Gia Kỳ thì cô đã tiến gần hơn một bước đến tương lai mà mình vẫn luôn mong ước.

Sau khi đọc kỹ tất cả thông tin trong hồ sơ, Chu Thanh Hoa tháo cặp kính vuông xuống, rót một ly nước trà táo tàu đỏ từ chiếc bình giữ nhiệt và nói với Tô Miểu: “Chắc hẳn em cũng biết trình độ giáo dục của trường học cũ, nhưng may mà em là học sinh giỏi nhất, cô nghĩ sẽ không quá tệ nếu em được xếp vào lớp của cô. Cô sẽ đối xử bình đẳng với em, nhưng cô mong em đừng mang những thói hư tật xấu ở trường học cũ đến với lớp của cô. Khi em chuyển đến đây thì nhất định phải tuân thủ tốt những nội quy của trường Gia Kỳ chúng ta.”

“Vâng, em biết ạ.”

Tô Miểu dè dặt hỏi: “Cô Chu, em muốn hỏi về việc giảm trừ học phí từ học bổng. Trước đây em đã từng xem qua chính sách này trên trang web chính thức của trường. Có bao nhiêu học sinh đứng nhất lớp có thể được giảm trừ học phí ạ?”

“Việc xin giảm trừ học phí không chỉ dựa trên thành tích mà còn dựa vào những yếu tố khác thêm vào để tính điểm.”

Tô Miểu khó hiểu nhìn cô giáo: “Xin hỏi cô, những yêu tố được thêm vào để tích điểm là gì ạ?”

“Em phải biết rằng, ở trường của chúng ta, mặc dù điểm số của bài kiểm tra rất quan trọng, nhưng không phải là tiêu chí duy nhất dùng để cân nhắc đánh giá tiêu chuẩn của học sinh. Trường chúng ta không phải là nơi chỉ đào tạo để đi thi đại học, học sinh của trường trung học Gia Kỳ cần phải phát triển sở thích và kỹ năng của mình một cách toàn diện. Em hãy đi với cô.”

Chu Thanh Hoa đưa Tô Miểu tới tủ trưng bày cúp thưởng và huy chương ở văn phòng bên cạnh và giới thiệu...

“Em hãy nhìn những giải thưởng này đi, chúng đều là những thành tích có thể thêm điểm thi đua dùng để tích điểm xét học bổng.”

Tô Miểu nhận thấy những huy chương này bao gồm giải nhất Olympic Toán học toàn quốc, giải thưởng thi lập trình, còn có giải đặc biệt cuộc thi thư pháp,... vừa nhìn đã khiến người ta hoa cả mắt.

Cô còn đặc biệt nhìn thấy trong số những người đoạt huy chương của các giải thưởng khác nhau có một cái tên xuất hiện khá thường xuyên…

Trì Ưng.

Được viết theo lối chữ Khải, hai ký tự này mạnh mẽ và có lực, giống như những cây tùng cao lớn vươn thẳng lên trời, lộ ra những góc cạnh sắc nhọn.

“Trường trung học tư thục Gia Kỳ là cái nôi đào tạo học sinh cho các trường đại học nổi tiếng trong và ngoài nước, nhưng để thi vào những trường nổi tiếng thì chưa đủ. Trường chúng ta còn đào tạo 1% các ngành thuộc top đầu cả nước. Vì vậy, nếu em muốn xin học bổng để khấu trừ học phí thì em phải trở thành người giỏi nhất trong số những người rất giỏi, nếu không thì 80% học sinh của trường đều có thể nhận được học bổng, đó là điều không thể.”

Sau khi nói chuyện với cô giáo Chu Thanh Hoa, Tô Miểu cảm thấy vô cùng áp lực.

Từ những lời ngụ ý của giáo viên chủ nhiệm, cô có thể hiểu rõ một điều, cho dù mình là học sinh giỏi nhất của trường trung học Bắc Khê 1, nhưng trên thực tế, trước nay đã có rất nhiều học sinh xuất sắc trong trường trung học tư thục Gia Kỳ, cô chỉ có thể được xếp vào 20% số người lạc hậu nhất.

“Được rồi, nếu không còn vấn đề gì thì em đến phòng hậu cần lấy đồng phục học sinh, sau đó lập tức đến phòng thay đồ thay quần áo, rồi đến lớp gặp mặt các bạn học.”

Tô Miểu gật đầu chào, lễ phép rời khỏi văn phòng.