Chương 7.2: Phẫn nộ

Tô Miểu không bao giờ nhìn Trì Ưng một cách trắng trợn như những cô gái khác, cô chỉ cẩn thận liếc trộm anh một cái mỗi khi ra khỏi lớp.

Trì Ưng đi đến phòng chứa đồ, cởϊ áσ khoác đồng phục, nhét vào trong tủ.

Bên trong là một chiếc áo bóng rổ màu đỏ tươi, toát ra sức nóng của mùa hè, quả bóng rổ xoay tròn trên đầu ngón tay anh. Khuôn mặt anh nở ra nụ cười lười biếng, nói chuyện với mấy thiếu niên rồi cùng nhau đi ra sân bóng rổ.

Tần Tư Nguyên tâm trạng không tốt, cho dù Tần Tư Dương rủ Trì Ưng đi chơi bóng, nhưng cô ta vẫn ủ rũ không có hứng thú xem.

Nhìn anh ấy có ích gì! Nhũng cô gái nhìn anh ấy nhiều như vậy, nhưng anh ấy cũng chẳng thèm nhìn lấy một ai.

Phiền chết mất!

Tần Tư Nguyên khó chịu quay đầu lại, nhưng thấy Tô Miểu cũng có vẻ cũng đang nhìn bóng hình của chàng thiếu niên vừa đi ngang qua cửa sổ.

Lúc thu hồi tầm nhìn, ánh mắt của cô lại va phải Tần Tư Nguyên.

Con gái đôi khi không cần giao tiếp bằng lời mà chỉ cần một ánh mắt, cũng có thể đọc được hết suy nghĩ của nhau.

Tần Tư Nguyên đột nhiên cảm thấy bản thân như bị xúc phạm.

Những cô gái khác thì thôi đi, nhưng sao cô ta dám…

Nỗi uất hận tích tụ lâu ngày, cộng với sự buồn chán mấy ngày nay bỗng chốc như tìm được lối thoát.

Cô ta hung hăng đi về phía Tô Miểu.

Tô Miểu vội vàng cất chiếc bút lông vừa dùng vào trong cặp, chuẩn bị rời đi để tránh rắc rối.

Tần Tư Nguyên đúng kiểu nhanh tay nhanh mắt, cô ta giật lấy cây bút trên tay Tô Miểu: “Bút lông của Nhàn Vân Đường à, cũng không rẻ nhỉ, anh trai tôi mua cho cô à?"

"Không, là của tôi."

"Nói láo! Cô nhất định đang dụ dỗ anh trai tôi."

"Không phải!”

Mấy học sinh nữ vốn dĩ đều đep cặp chuẩn bị rời khỏi lớp học nhưng nghe thấy có tiếng động trong lớp nên bọn họ liền quay lại, dựa vào tường để xem kịch.

Lúc này, Dương Y Y – bạn thân của Tần Tư Nguyên đứng bên cạnh, huých vào khuỷu tay cô ta, nhắc cô ta nhìn vào chữ khắc trên đầu bút lông.

Tần Tư Nguyên nhìn kỹ lại, phát hiện đầu cọ có khắc một chữ khiến tim cô ta đập nhanh hơn – Ưng.

Vốn dĩ muốn chế nhạo vài câu, nhưng sau khi nhìn thấy chữ này, mặt Tần Tư Nguyên đột nhiên biến sắc mặt: "Cô thật không biết xấu hổ! Đúng là mẹ nào con nấy! Sao mấy người toàn đi câu dẫn đàn ông vậy? Lại còn khắc tên lên bút nữa chứ. Thật là buồn nôn.”

“Tôi không có.”

Dương Y Y vẫn nhắc nhở Tần Tư Nguyên:" Cái bút này của cô ta cùng nhẵn hiệu với Trì Ưng, không phải là…ăn trộm chứ?”

Tần Tư Nguyên đột nhiên ra, ngày hôm qua cô ta nhìn thấy Trì Ưng dùng dao khắc tên lên cây bút mới. Rõ ràng, cây bút này củaTrì Ưng .

Cô ta đột nhiên thoải mái cười nhạo, nói: "Hừ, hóa ra là đồ ăn trộm. Nó bị đánh cắp từ Trường Trung học Bắc Khê 1và cầm đến tận Trường Trung học Tư thục Gia Kỳ của chúng ta.”

Tô Miểu kìm nén cảm xúc, nghiêm nghị nói: " Tôi nhắc lại lẫn nữa, cái này là tôi mua, không phải ăn trộm.”

"Cái bút này rõ ràng là dùng cũ rồi, đừng nói là cô mua đồ cũ của Trì Ưng nhá.” Dương Y Y và Tần Tư Nguyên người đàn kẻ hát: “Ai cũng biết, từ trước đến nay cậu ấy không bao giờ cho ai động vào đồ của mình bao giờ, nếu có đánh mất thì cũng sẽ không bao giờ cho cô.”

“Ăn trộm thì chính là ăn trộm thôi. Nghe nói cô ở Trường Trung học Bắc Khê 1 còn ăn trộm băng vệ sinh của người khác. Ăn trộm bút, cái này có gọi là gì, bản tính khó đổi mà thôi.”

“Tần Tư Nguyên, không có bằng chứng, đừng có mà ăn nói linh tinh.”

“Tôi đang nói nhảm sao, lý lịch đen của cô đều có hết trên diễn đàn trường học, bây giờ trên trang chủ còn có.”

Dương Y Y còn nói chèn vào: “ Đến băng vệ sinh của người khác cũng trộm được thì thật kinh tởm.”