Chương 7.4: Phẫn nộ

Trì Ưng nhếch khóe miệng, nhặt quả bóng trên mặt đất lên, nhàn nhạt vỗ nhẹ rồi nhảy lên ném vào rổ——

“Chuyện của con gái, con trai không nên xen vào, đúng không?"

Mặt Tần Tư Dương lạnh tanh, vội vàng chạy về phía lớp học.

...

Kỳ thật Tô Miểu không có đánh Tần Tư Nguyên, cô chỉ là hất tay của cô ta ra, nhưng có hơi dùng sức nên Tần Tư Nguyên không giữ được thăng bằng liền tự ngã xuống đất.

Nhưng Tần Tư Nguyên lại gào lên, còn khóc bu loa, người không biết chuyện còn tưởng cô ta bị thương nghiêm trọng lắm.

Tần Tư Nguyên ném bút lông xuống đất mắng Tô Miểu là không biết xấu hổ, nói đi nói lại cũng chỉ là mấy cái từ nghèo nàn đó, thậm chí còn không phong phú bằng những lời mắng nhiếc của mấy bà trong xóm mà Tô Miểu thường được nghe.

Cô cảm thấy thật nhạt nhẽo và định nhặt chiếc bút lông trên mặt đất lên. Tần Tư Dương lúc này mới vội vàng bước vào lớp, không để ý liền giẫm lên chiếc bút lông của cô, bẻ gãy thành hai nửa.

Một tiếng “tạch” vang lên, trái tim của Tô Miểu như bị xé ra làm đôi, cô ngây người nhìn cây bút gãy trên mặt đất.

Tần Tư Dương vẫn không nhận ra, đẩy Tô Miểu đang đưng ngẩng người ra, đứng chắn bảo vệ Tần Tư Nguyên ở phía sau, tức giận nói: "Trong lớp học mà còn dám đánh người, có phải cậu tổ mình bị trừ hết điểm, rồi bản thận bị trường đuổi học sao?”

Tô Miểu bàng hoàng chẳng lọt tai từ gì, cô ngồi xổm trên mặt đất, đau khổ nhặt chiếc bút lông bị gãy lên, cúi đầu không nói gì.

“Tư Nguyên, em không sao chứ?” Tần Tư Dương lo lắng hỏi.

Nhìn thấy anh trai vội vàng chạy tới, Tần Tư Nguyên càng làm ra vẻ oan ức, vừa khóc lóc, vừa tố cáo hành vi của Tô Miểu: "Em chỉ nói vài câu với cô ta mà cô ta đã động tay chân với em ... Thật quá man rợ, cô ta vốn dĩ là ăn trộm mà còn không để người khác nói.”

Tần Tư Dương ôm cô ta, nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu, anh đến rồi."

Khi Tô Miêu nghe lời buộc tội mình một cách vô căn cứ, cô cũng thấy oan ức, cũng muốn khóc, nhưng cô vẫn cố nghiến răng nghiến lợi.

Bởi vì có người thương, nên mới có thể tùy ý rơi nước mắt. Tô Miểu biết, nước mắt của cô không thể mang lại sự thương cảm, mà ngược lại sẽ càng khiến bọn họ coi thường cô hơn.

Cô phải mặc áo giáp thật dày để bảo vệ mình.

Tô Miểu cầm chặt cây bút, giọng nói trầm thấp khàn khàn, vẫn một mực nói: "Là tôi mua, không có trộm."

“Còn ngụy biện!” Tần Tư Nguyên càng khóc lớn hơn: “Trì Ưng sao có thể bán đồ cậu ấy dùng rồi cho cô được, cậu ấy không thiếu tiền.”

Tô Miểu nhìn cô ta chằm chằm, nói: "Tin hay không thì tùy, bánh mousse dâu tây người nào đó tặng..."

Chưa kịp nói xong, Trì Ưng đã cầm quả bóng rổ, ung dung đi về lớp.

Cô kịp thời ngưng lại

Khoảnh khắc nhìn thấy anh, khung cảnh ồn ào bỗng chốc yên tĩnh lại.

Mọi người đều nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ, như thể đang chờ đợi một kết quả cuối cùng của chuyện này.

Còn Trì Ưng lại giữ vẻ mặt như kiểu chuyện này chẳng liên quan gì đến mình, quay về chỗ ngồi uống nước, từ từ mở nắp cốc giữ nhiệt.

Xem ra…có vẻ chẳng giống dáng vẻ của một người bị trộm đồ.

Trong lòng mọi người đều biết Tô Miểu không nói dối, cô không ăn trộm, nếu không Trì Ưng không thể phản ứng như thế này.

Tần Tư Dương nói với Tô Miểu: "Tôi không quan tâm, cậu mua hay lấy trộm nó. Nhưng tôi muốn cậu xin lỗi em gái tôi vì những gì cậu vừa làm, nếu không tôi sẽ báo cáo lên Phòng học, nên trừ điểm thì trừ, nên phạt thì phạt.”

Tô Miểu mím chặt môi không nói gì.

Tần Tư Dương dắt em gái ra khỏi phòng học: "Cùng anh đến phòng học vụ nói rõ ràng mọi chuyện, em đừng sợ."

“Vâng.” Tần Tư Nguyên gật đầu lia lịa: “Em muốn cô ta nghỉ học, cứ chờ xem.”

“Tôi xin lỗi.”

Giọng nói khàn khàn của cô gái từ phía sau truyền đến: "Tôi không nên xô cậu, tôi xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!"

Nước mắt cô cuối cùng cũng trào ra.

Toàn thân run lên, từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống mặt đất. Cô nghiến răng nghiến lợi, hai mắt kìm nén giống như dã thú bị mắc kẹt.

Phải ở lại, cho dù có phải trả giá gì chăng nữa cũng phải ở lại, chút thể diện có là gì ...

Để có thể thoát khỏi bùn đất, cô có thể vứt bỏ bất cứ thứ gì.

Ánh mắt Tần Tư Nguyên bỗng hiện lên tia thích thú, cô ta nhìn Tần Tư Dương, hài lòng chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên, một tiếng nổ lớn truyền đến, chiếc ghế dưới chân Trì Ưng lập tức bị anh đá văng ra ngoài, hất văng những chiếc ghế khác rồi đổ ầm xuống đất.

Chàng thiếu niên chậm rãi đặt lọ nước xuống, ánh mắt lạnh lùng, tràn đầy lửa giận, giống như có thể khiến hai anh em nhà kia đứng im tại chỗ, không thể động đậy.

“Bắt bạt người khác xong, thấy chán rồi xong rời đi à?”