Chương 8.1: Thanh Vân

Mọi người đứng xem xung quanh đều kinh ngạc nhìn Trì Ưng.

Đây, đây ... Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta phát điên!

Tần Tư Viễn nhận thấy cái ghế Trì Ưng đá ... chính là ghế của mình, cô liền cảm thấy ớn lạnh, vô ý thức thu mình lại sau lưng anh trai.

Trì Ưng vốn không định nhúng tay vào chuyện này, không cần phải nói nhiều, anh chỉ cần im lặng đứng nhìn đã có thể rửa sạch mọi oan khuất của cô.

Chuyện của con gái, con trai thực sự không nên can thiệp.

Nhưng cảnh Tần Tư Dương lấp liếʍ cho điều sai trái, còn Tô Miểu chiến đấu một mình ... sự tương phản quá rõ ràng.

Trì Ưng biết rằng thế giới là không công bằng, đặc biệt là quyền lực, sự giàu có, còn có sự thiên vị vô duyên vô cứ của một người đối với một người.

Và sự ưu ái trắng trợn như vậy chính là điều mà Trì Ưng ghét nhất khi còn bé.

Tô Miểu ngẩng đầu nhìn người con trai đang đi tới, đứng quay lưng về phía cô, bóng lưng cao thẳng như đỉnh núi đơn độc, như thể đang chống đỡ cả thế giới cho cô.

“Vừa rồi ai nói cô ấy là kẻ trộm?”

Dương Y Y thấy tình huống không ổn, cô ta liền biến mất không còn tăm tích, ánh mắt của mọi người đều chuyển về phía Tần Tư Viễn.

Tần Tư Viễn khóc.

Lần này cô ta không còn khóc một cách gượng gạo, cô ta thực sự đã khóc.

Trì Ưng là người cô ta thích từ lâu lắm rồi, còn là người cô ta thích nhất, vậy mà giờ anh lại đứng trước người con gái khác mà chất vấn cô.

“Là… là mình nói đấy, thì sao?” Cô ta vừa khóc vừa tố cáo: “Vốn dĩ là, Trì Ưng, mình sợ cậu không biết lịch sử đen tối của cô ta, cô ta không chỉ là một tên trộm, mà còn giống hệt mẹ cô ta đi dụ dỗ đàn ông... "

Trì Ưng lạnh lùng ngắt lời cô ta:" Chứng cứ đâu? "

“Trên diễn đàn đều nói như vậy, còn cần chứng cứ gì nữa!”

“Được, logic của cậu là như vậy.”

Trì Ưng lấy điện thoại di động ra, vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Nếu tôi đăng trên diễn đàn của trường nói, Tần Tư Nguyên lớp chọn khối 11 là một con lợn ngu ngốc, không có đầu óc, không có khả năng suy nghĩ độc lập, có phải có thể từ một thành mười, từ mười thành một trăm, rồi mặc nhận chuyện “Tần Tư Viễn là con lợn ngu ngốc, không có não” là sự thật, là chân lý không có gì phải bàn cãi, và cũng chẳng cần phải chứng minh xem thực tế cậu có là một con lợn ngu ngốc hay không.”

“Hí hí.” Mấy nữ sinh không nín được cười liền bật ra thành tiếng khúc khích, sau đó vội vàng dùng điện thoại để che miệng. Không ít người cũng đang cố nhịn cười.

Quả nhiên… khiêm tốn nhã nhặn, dịu dàng như ngọc đều là vẻ bề ngoài.

Miệng lưỡi người đàn ông này rất thâm độc, chính là kiểu không cần lời lẽ thô tục cũng có thể gϊếŧ người.

Trì Ưng giơ điện thoại di động lên, trên màn hình là giao diện màu hồng phấn của Diễn đàn Trường Trung học tư thục Gia Kỳ.

Mà bài đăng đã được chỉnh sửa xong rồi, tiêu đề chính là những gì anh vừa nói, không hề thiếu một chữ nào.

Ở cuối, có đề hai chữ rất kiêu ngạo-

Trì Ưng.

Tần Tư Nguyên sợ đến mức khóc không ra nước mắt, nếu Trì Ưng thực sự đăng bài này, thì cô ta thực sự sẽ không có mặt mũi nào ở Trường Trung học tư thục Gia Kỳ này nữa.

Cô ta sẽ là trò cười của mọi người cho đến tận khi tốt nghiệp.

Đồ con heo ngu ngốc không não, mấy chữ này ... được nói ra từ chính miệng người mình thích nhất, thật sự càng khó chịu hơn.

Cả người cô ta run rẩy, vội vàng kéo ống tay áo Tần Tư Dương: "Anh ơi! Ngăn cậu ta lại! Không, đừng đăng!"