Chương 8.3: Thanh Vân

“Nhưng mà ... Tần Tư Dương hôm nay thực sự quá đáng. Chẳng trách Trì Ưng nhìn không thuận mắt mà dạy cậu ta một bài học.”

“Tần Tư Dương nổi tiếng luôn lấp liếʍ cho cái xấu mà. Đó là chuyện bình thường."

“Tôi hy vọng sau này Tần Tư Nguyên có thể kiềm chế bản thân, đừng có ỷ vào anh trai mà đi bắt nạt người khác nữa.”

Sp: Mọi người chỉ nghĩ rằng Trì Ưng là đang gặp chuyện bất bình giữa đường, mà không hề nghĩ đến hướng khác.

Đổi lại nếu là cô gái khác, mấy người xào couple sớm đã high lên rồi.

Tô Miểu thì không.

Đương nhiên là không rồi. Hai người bọn họ khác nhau một trời một vực như vậy, cho dù có là những người xào couple đỉnh chóp thế nào cũng xào không ra couple bọn họ.

Sau khi mọi người rời đi, Tô Miểu cẩn thận dùng băng keo trắng dán lại chiếc lông bị gãy.

Trì Ưng ra khỏi phòng chứa đồ, đi ngang qua cửa sổ, nhìn thấy cô gái đang ngồi một mình trong lớp.

Ánh nắng dịu nhẹ của buổi chiều tà xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt cô, làm bật lên nước da trắng mỏng đến mức dường như có thể nhìn xuyên thấu. Mái tóc đuôi ngựa vừa rồi lúc xảy ra mâu thuẫn còn rối tung lên, nhưng bây giờ lại mềm mại xõa trên vai cô. Trên chiếc cổ trắng nõn, mảnh khảnh của cô có một nốt ruồi son. Trong vẻ lạnh lùng của cô có chút hương vị của sự mê hoặc.

Có thể nhìn ra, cô rất nâng niu chiếc bút lông, dùng băng keo trắng quấn quanh nó, quấn thật chặt, rồi cúi đầu cắn băng dính, sau đó dùng đầu ngón tay nhéo bút lông, thử cảm giác của tay.

Vẫn còn dùng được, mặc dù toàn bộ thân bút được phủ băng trắng, xấu xí, nhưng nó không ảnh hưởng đến chữ viết.

May mắn thay, bút lông đã được gắn lại rồi, vì vậy cũng chẳng ảnh hưởng gì đến những sợi lông bút.

Vẻ nhẹ nhõm hiện rõ trên khuôn mặt cô gái.

Trì Ưng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, đứng bên cửa sổ "Chậc chậc" nói: "Cứ tưởng là một con sói sữa nhỏ, không ngờ móng vuốt vừa duỗi ra chưa kịp làm xước người đã vội vàng thu về.”

Tô Miểu biết anh đứng ở bên cửa sổ, cô đã sớm phát hiện ra anh từ khóe mắt, nhưng cô không biết phải nói gì, vì vậy cô chỉ đành giả vờ như không nhìn thấy.

Giống như những gì anh đã dạy cô ...

Anh đã mở lời trước, vậy thì cô chỉ đành nghiêm túc trả lời: "Bởi vì tôi không thể rời khỏi Gia Kỳ."

"Thích nơi này đến vậy?"

Tô Miểu nghiêm túc nói: "Trường Trung học tư thục Gia Kỳ là nơi có địa thế cao nhất toàn thành phố, cậu nghe bên ngoài xem, gió thổi lớn đến mức nào.”

Gió ở Gia Kỳ thực sự rất mạnh, khiến những cây long não bên ngoài lớp học đung đưa xào xạc.

“Có liên quan à?”

Cô đặt bút vẽ xuống nhìn anh, ánh mắt như chim ưng non vừa mới thức dậy trong đêm, vô hại mà kiên định—

“Có thể mượn lực của gió đưa tôi đến mây xanh.”

Cô thực sự muốn bay lên bầu trời mây xanh ngát kia.

Phía sau là vực thẳm, nếu chú đại bàng non không liều lĩnh bay lên thì tất cả những gì đang chờ đón nó chính là sự tan thành từng mảnh.

Trì Ưng thu hồi tầm mắt, nắp bật lửa trong tay anh đóng gập lại, phát ra một tiếng lanh lảnh.

Anh rời khỏi hành lang một cách vô cảm.

...

Vừa bước ra khỏi cổng trường, Trì Ưng đã nhận được tin nhắn WeChat của Tần Tư Dương -

Sun: Chuyện này kết thúc rồi chứ?

C: "Kết thúc rồi"

Sun: "Cuối tuần vẫn quay video với em gái tôi chứ?"

Tần Tư Dương nhìn dòng chữ nhắc nhở "Đối phương đang gõ..." xuất hiện trên tên WeChat củaTrì Ưng, và đợi hơn một phút. Tin nhắn của Trì Ưng hiện lên——

C: “Còn cậu thì sao, hợp tác hoàn thành bài tập tiếng Trung để thuận lợi lấy được điểm cao chứ?”