Chương 9.1: Xin lỗi

Trên đường trở về, Tô Miểu cảm thấy có chút lo lắng.

Cô thực sự ghét cặp anh em sinh đôi này, nhưng trước mắt hoàn thành bài tập về nhà môn văn là một vấn đề lớn với cô.

Nhất định phải nhận thêm điểm, nhận học bổng để trừ học phí cho học kỳ tiếp theo, mới có thể tiếp tục ở lại trường Trung học Tư thục Gia Kỳ.

Chỉ cần cô có thể ở lại, muốn cô như thế nào cũng được.

Ngay khi cô đang do dự, không biết có nên chủ động liên lạc với Tần Tư Dương, còn phải bình tâm tĩnh khí nói về bài tập ngữ văn của mình, thì bỗng điện thoại của cô lại rung lên.

Trong danh bạ WeChat, có thêm một người lạ tên Sun đã gửi lời mời thêm bạn tốt với cô.

Còn kèm theo tin nhắn: Tần Tư Dương, về bài tập Ngữ Văn.

Tô Miểu ngay lập tức đồng ý lời mời kết bạn để có thêm thông tin.

Cô lo lắng Tần Tư Dương sẽ giải tán nhóm không hợp tác cùng cô, vì cô đã có mâu thuẫn với Tần Tư Nguyên như vậy, còn hại anh ta chịu một đấm không liên quan gì.

Bởi vì vấn đề này, hai bên đều có khúc mắc trong lòng, nếu muốn hợp tác tốt thể nào cũng không dễ dàng gì.

Tô Miểu cắn răng, nén giận gõ gõ vài chữ, "Thực xin lỗi, mặt của cậu không sao chứ?"

Không ngờ cùng lúc đó, Tần Tư Dương cũng nhắn lại vài lời: "Tôi xin lỗi vì sự việc hôm nay."

Nhìn thấy tin nhắn của nhau, hai người đồng thời sửng sốt, trong lòng cảm thấy có chút hỗn loạn, đặc biệt là Tần Tư Dương.

Rõ ràng...Rõ ràng là Tần Tư Nguyên gây chuyện vô lý, ép uổng cô, hãm hại cô, nhưng cô hết lần này đến lần khác chịu đựng, hết lần này đến lần khác rút lui.

Để đạt được mục đích của mình, đau khổ như thế nào cô cũng có thể chịu, giận dữ như thế nào cũng có thể nhịn, thậm chí có thể nuốt máu cắn răng chịu đựng.

"Mặt của cậu có đỡ chưa?"

Nhìn thấy câu này, Tần Tư Dương trong lòng hơi xao động.

Dù thật tình hay giả ý, anh ta đều tình nguyện đón nhận phần quan tâm này của cô.

Sun: "Không sao, cảm ơn cậu đã quan tâm."

Tô Miểu: "Vậy tốt rồi."

Sun: "Hy vọng chuyện lần này sẽ không ảnh hưởng đến việc hợp tác, mục tiêu của tôi cũng là nhận học bổng."

Tô Miểu: "Không ảnh hưởng là quá tốt rồi."

Sun: "À, cuối tuần vẫn đến nhà tôi tập luyện chứ?"

Cô không vội trả lời tin nhắn này trong vài giây nữa. Chờ đợi vài phút, cô có vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Có thể."

Trong công việc hai người đều thoả thuận đâu ra đấy, không có gì dư thừa để nói nữa.

Tô Miểu gọi điện thoại cho mẹ, hỏi bà hôm nay có muốn mua sẵn cơm tối về hay không.

Trong điện thoại, giọng Tô Thanh Dao khá nhỏ nhẹ, cách biệt với sự ồn ào xung quanh.

"Mẹ, mẹ có ở nhà không?"

“Không có, hôm nay mẹ trực ca đêm.” Tô Thanh Dao đứng ở cửa phòng khám phụ khoa, toàn thân đổ mồ hôi lạnh: “Mẹ đang ở tiệm mát xa chân.”

"Sao hôm nay đi làm sớm vậy?"

"Có khách gọi tên mẹ rồi, không thể để cho khách chờ."

“Vậy mẹ có thể về nhà sớm chút không?”

"Con nghĩ gì vậy, tới giờ thì mẹ sẽ về."

Tô Miểu thở dài, trong lòng hơi lo lắng nói: "Sau này mẹ đừng làm ca đêm nữa, chỉ làm ca ngày thôi. Nếu thức quá khuya, da sẽ xấu đi đấy."

"Nhiều chuyện quá! Mẹ cúp máy đây!"

"Khoan, vậy con chừa cơm tối cho mẹ, mẹ muốn ăn gì?"

Tô Thanh Dao cố nén nước mắt đau khổ, chua xót, nói: "Mẹ ở đây ăn chung với mọi người rồi, con gái cưng, con ngoan ngoãn đi ngủ đi, đừng chờ mẹ."

Nghe giọng điệu đột nhiên nhẹ nhàng của bà ấy, Tô Miểu không kịp thích ứng: "Mẹ sao vậy?"

"Con nhỏ xấu xa này, mẹ không thể nói chuyện tử tế với con được hả?"

Tô Miểu trầm thấp cười: "Được được, bái bai, yêu mẹ ạ!"

"Buồn nôn quá! Cúp máy đây!"