Chương 9.2: Xin lỗi

Sau khi cúp điện thoại, nước mắt Tô Thanh Dao không khỏi chảy xuống.

Hầu hết những người đến đây đều là những cô gái trẻ, bà ấy lớn tuổi nhất, xung quanh cũng không có một ai đi cùng.

“Tô Thanh Dao, đến lượt cô, vào lấy thuốc đi.” Y tá ở phòng thủ thuật bên cạnh hét lên.

Tô Thanh Dao lau nước mắt đi theo, bác sĩ nhìn thông tin của bà ấy nhíu mày nói: " có hơi lớn tuổi rồi."

Tô Thanh Dao sờ sờ bụng, nghĩ đến bóng lưng con gái mỗi đêm thức khuya học bài.

Tại sao, tại sao bà phải tự mình gánh chịu mọi đau đớn, đó rõ ràng không phải là lỗi của bà! Là người đàn ông kia đã lừa gạt bà!

Bà đã bị lừa một lần vào năm 19 tuổi, bây giờ đã gần 38 tuổi, lại bị một người đàn ông lừa dối lần nữa, lại còn ảnh hưởng sức khỏe của chính mình.

Không...không thể cứ bỏ qua như vậy!

Dù có liều lĩnh với mạng sống của mình, bà cũng phải kiếm được một tương lai tươi sáng cho con gái mình, quyết không để bản thân lại đi vào vết xe đổ.

"Tôi...tôi không làm nữa!"

Tô Thanh Dao ôm bụng, xoay người bước nhanh ra khỏi khoa sản.

...

Cuối tuần, Tô Miểu dựa theo địa chỉ mà Tần Tư Dương đã gửi, đến khu biệt thự xa hoa ở khu bờ Nam.

Đoạn đường này cô đi đường sắt, sau đó bắt vài chuyến xe buýt, đi vòng quanh nuối đường đi bộ khoảng hai km, cuối cùng cũng đến địa điểm khu biệt thự trên núi.

Ở đây cách xa khu đô thị nên không gian yên tĩnh, thanh lịch, nhà nào cũng có vài ô tô tự lái nên đi lại thuận tiện. Còn cô, từ khu đô thị ra đường sắt, rồi đến xe buýt, sau đó là phải đi bộ, không cần nói, thời gian đi ít nhất cũng ba tiếng đồng hồ.

Khi đến cổng lớn của khu biệt thự, cô cúi đầu gửi một tin nhắn cho Tần Tư Dương.

Tô Miểu: "Tôi đến rồi."

Sun: "Chờ một chút."

Mười phút sau, một nhân viên đi giày da, mặc đồ vest lái xe đến trước mặt Tô Miểu.

"Là khách của Tần gia phải không?"

"Đúng, là tôi."

"Mời lên xe."

Tô Miểu lên một chiếc xe điện mui trần nhỏ, xe đi lên con dốc chầm chậm vòng quanh một cách thoải mái.

Cây cỏ ở đây xanh um tùm, tươi tốt, mỗi một biệt thự đều nằm trên con dốc không theo quy tắc, tại nơi có tầm nhìn đẹp nhất, có thể quan sát toàn thành phong cảnh, có phần giống với khu dân cư sang trọng Thái Bình Sơn ở Hồng Kông.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã dừng lại trước cửa một biệt thự.

Hình dạng của biệt thự là một tòa nhà theo phong cách cổ điển của Trung Quốc, cùng cảnh quan rừng núi càng thêm có sức hút mạnh mẽ.

Tần Tư Dương đứng ở cửa chờ.

Hôm nay anh ta ăn mặc giản dị, không còn là bộ đồng phục nhỏ thường ngày nữa mà là chiếc áo len màu trắng kem và quần tây đen.

"Mời vào."

Bước chân của Tô Miểu dừng lại, nhưng không có đi theo ngay lập tức.

Tần Tư Dương nhận thấy sự do dự của cô gái bên cạnh, nói với cô ấy: "Ba mẹ tôi không có ở nhà, chỉ có tôi và em gái thôi."

“À.” Cô thoáng an tâm.

Tần Tư Dương không nói gì thêm, mang theo Tô Miểu đi vào biệt thự.

Cảnh quan sân vườn rộng lớn của biệt thự mang hơi hướng hoài cổ, tựa như tiểu đình cổ đại, cầu nhỏ nước chảy róc rách, bên con đường đá có những khóm hoa được trồng theo mùa ngay trong sân.

Có ba hoặc bốn người làm vườn đang chăm sóc khu vườn.

Xa xa còn có trúc xanh vòng quanh một cái đình nhỏ, Tần Tư Nguyên ngồi trong cái đình nhỏ nghịch chiếc máy ảnh DSL của cô, liếc nhìn họ rồi khinh khỉnh quay đi hướng khác.

Anh ta đưa Tô Miểu đi vào thẳng nhà, đến phòng sách trên lầu hai.