Chương 9.4: Xin lỗi

Trì Ưng đang mặc một chiếc áo graffiti đen chữ T thoải mái và giản dị, lại có dáng vẻ cứng rắn, khí chất lạnh thấu xương. Vườn hoa điêu lan cùng hoa hồng bên trên nổi bật, phản chiếu bóng anh đi tới càng tỏa ra nở rộ đến sáng rực chói mắt.

Bất cứ nơi nào anh xuất hiện, cảnh sắc dường như đều thay đổi vì anh.

Thời gian uống trà chiều của Tần Tư Nguyên không còn nhàn nhã, cô ta trở nên vội vàng hơn, hết lần này đến lần khác dùng ánh mắt cẩn thận nhìn anh.

Trì Ưng ngồi xuống dựa vào chiếc ghế trong sảnh trước, rất tự nhiên chống khuỷu tay lên bàn, trên mu bàn tay có một vài mạch máu màu lục lam khác biệt rõ ràng, kéo dài đến cánh tay rắn chắc phía trên.

Cô giúp việc mang nước tới.

“Nước bạc hà đá, anh của mình nói cậu rất thích uống.” Tần Tư Nguyên thấp thỏm mà đãi khách.

Trì Ưng rút ống hút ra khỏi ly pha lê và uống một hơi cạn sạch.

"Mặt thế nào rồi?"

Vừa nói, anh vừa đặt ly xuống, dùng đầu ngón tay chạm vào cằm của Tần Tư Dương, nhẹ nhàng nâng lên, "Chưa hết sưng sao?"

Tần Tư Dương có chút không vui: "Dùng bao nhiêu lực, cậu không tự biết sao?"

Khoé miệng Trì Ưng nở một nụ cười quỷ quyệt, nhéo cằm anh ta nhìn trái nhìn phải, động tác rất độc đoán và tự phụ: "Giá trị nhan sắc bị gãy đôi, thảo nào gần đây không có cô gái nào tỏ tình với cậu."

Trước mặt anh, khí chất cao quý xa cách của Tần Tư Dương lại lộ ra yếu thế hơn rất nhiều, đẩy tay anh ra, bất mãn nói: "Còn nói nữa, vì một cô gái, mà động tay với người anh em chơi chung nhiều năm như vậy."

"Cậu cũng không phải vì một cô gái, đã nhiều ngày cùng tôi phân cao thấp như vậy."

"Nó là em gái của tôi!"

"Như nhau cả."

Trì Ưng cùng Tần Tư Dương nói chuyện thoải mái, thản nhiên, hoàn toàn không xem Tần Tư Nguyên có ở đây, bọn họ cũng sẽ không kiêng kỵ, trực tiếp coi cô ta là người vô hình.

Tần Tư Nguyên cảm thấy sự tồn tại của mình là dư thừa.

“Trì Ưng, Tô Miểu và mình đã làm hòa. Chuyện của ngày đó đã qua rồi, chúng ta không cần nhắc lại nữa.” Cô ta nghiêm túc nhìn anh, “Cậu sẽ tha thứ cho sự thô lỗ của mình ngày đó, được không?”

“Nói nghe thật nhàm chán.” Trì Ưng bày ra bộ dáng như không liên quan gì đến anh, “Người cần tha thứ cho cậu không phải là tôi.”

Tần Tư Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói: "Mình...Mình biết, không phải, anh mình còn mời cô ấy qua đây, đang ở trên lầu luyện thư pháp. Tụi mình đã quyết định hòa giải với cô ấy, cô ấy cũng đã chấp nhận."

Trì Ưng xoa xoa lòng bàn tay lên lớp nước đọng trên ly pha lê lạnh buốt, xuyên thấu qua ly pha lê, ánh mắt rơi vào phản chiếu căn phòng đối diện bên trên: "Cắt nối video xong rồi sao?"

“Rồi, nhưng không có đủ thời gian, mình nghĩ cần thêm một số tài liệu thực tế khác. Cậu có đề xuất nào không?”

"Vừa mới đi ngang qua, nhìn thấy trước cửa tiểu khu có một rừng trúc, cảnh sắc cũng không tệ lắm."

"Hay quá! Vậy mình sẽ đi chụp ngay!"

"Sẽ có rất nhiều ảnh không phù hợp, nên chụp nhiều lần nhiều góc."

Tần Tư Nguyên cầm máy ảnh DSL ống kính góc rộng lên, tỏ vẻ đáng yêu nháy mắt với anh: "Chuyện đó không cần nói, mình đều biết mà!"

Sau đó, cô ta vui vẻ bước ra khỏi khu vườn nhỏ.

Chỉ còn lại Tần Tư Dương và Trì Ưng trong sân trước, tiếng nước rì rào của con rạch phía sau lưng họ.

Tần Tư Dương nhìn anh như không nói nổi nên lời: "Cậu dụ em gái tôi đi ra ngoài, là muốn cái gì đây?"

Trì Ưng vỗ vỗ khuôn mặt trong sáng của Tần Tư Dương và cười một cách xấu xa.

"Ở phía nam nhà cậu nhiều muỗi lắm, vào trong tránh một chút đi."

Dứt lời, anh uể oải đứng dậy đi về phía biệt thự.