Chương 10.1: Ấm

Tô Miểu đã từng luyện chữ viết nhỏ cùng thể chữ lệ tương đối nhiều, nét chữ của cô rất ngay ngắn, giống như từ nhỏ đến lớn đã phải gò bó theo khuôn phép, không chịu thay đổi phong cách.

Cô cũng đã luyện viết thư pháp, nhưng hầu như đều viết không tốt, với tính cách bảo thủ của Tô Miểu, rất khó để viết thư pháp theo phong cách tự do tùy tiện, phiêu dật khí khái.

Thêm một việc là cô viết rất chậm, từng nét vẽ, nét chữ đều muốn phải tuân theo quy tắc của thư pháp cũ, vì vậy việc chạy chữ thực sự không phù hợp với cô.

Nhưng " Lan đình tập tự" lại là thiên hạ đệ nhất.

Cô không thể thể hiện phong thái tự do và khí khái của Vương Hi Chi, chỉ có thể sử dụng phương pháp ngu ngốc là thông qua việc luyện tập liên tục, để đạt tới tình trạng quen tay quen việc.

Cả buổi chiều, cô không biết bản thân đã viết được bao nhiêu chương, trên mặt Tô Miểu đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.

Cô phải viết toàn bộ chương của "Lan đình tập tự" trong vòng tám phút, chiều nay là cơ hội duy nhất để diễn tập với Tần Tư Dương.

Cô nhìn bầu trời trong xanh, bao la phía ngoài cửa sổ.

Cô lau mồ hôi, khống chế đôi tay đang run rẩy của mình rồi tiếp tục viết.

Cửa phòng sách bị đẩy ra một cách nhẹ nhàng, Tô Miểu nghe thấy tiếng bước chân thong dong, nghĩ là Tần Tư Dương đang tới, cũng không ngẩng đầu nhìn lên, nói: "Tôi có thể khống chế trong vòng mười phút, sẽ luyện tập thêm nữa, chắc là sẽ không có vấn đề gì. Về giấy đã dùng…cậu tính toán giá cả, tôi sẽ chuyển tiền lại cho cậu."

Người kia cũng không đáp lại, mà đi đến sau lưng cô.

Tô Miểu ngửi được hơi thở bạc hà lạnh lẽo quen thuộc trên người anh, giật mình nhận ra điều gì đó, nhưng chưa kịp phản ứng thì bàn tay thô ráp và ấm áp của người kia đã nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang cầm bút của cô.

Cô run rẩy nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn sắc sảo, đôi mắt khuếch sâu thẳm, hai chữ ấm áp từ đôi môi mỏng đang kề sát tai cô mà nhả ra:

"Thả lỏng."

Tay cầm bút của Tô Miểu liền thả lỏng ra, tùy ý để anh cầm lấy rồi viết chữ lên giấy.

Trong lòng bàn tay có những vết chai dày rõ ràng, nghe Hứa Mịch nói là vì anh thích leo núi, nên đôi tay của anh không được mềm mại thanh tú như kiểu công tử của Tần Tư Dương.

Cô cảm nhận được một phần xương hơi nhô lên ở phía ngón út bàn tay phải của anh, cùng một vết sẹo do đã từng phẫu thuật.

Cô không thể không quan sát thêm vài giây nữa.

Trì Ưng dường như đã nhận ra cô không tập trung, đột nhiên nắm chặt lấy tay cô.

Hô hấp của Tô Miểu bỗng trở nên gấp gáp, cô cảm giác được cơ thể anh đang kề sát vào phía sau lưng mình, nóng bỏng, rắn chắc.

Giống như một con đom đóm bị nhốt trong hộp băng, tung hoành ngang dọc nhưng không thể nào thoát ra được, từng chút một chậm rãi mà nghẹt thở, nghẹt thở trong từng nhịp tim mạnh mẽ này đến nhịp tim khác trong l*иg ngực.

Gần như không thể che giấu được.

Trì Ưng khẽ khịt mũi: "Nghiêm túc, tôi chỉ dạy một lần."

"Ừm..."

Tô Miểu cố giữ cho đầu óc mình bình tĩnh, tùy ý để anh dẫn dắt, nghiêm túc cảm nhận sự tự do, phóng khoáng và phiêu dật trong từng nét chữ, nét vẽ.

Tốc độ viết của Trì Ưng rất nhanh, sự tự do này có được là do đôi tay tích lũy qua nhiều năm tháng, nên dù có tùy tiện viết ra cũng có thể thể hiện trọn vẹn nhất sự tinh tế của Vương Hi Chi.