Chương 11.4: Chua xót

Tô Thanh Dao thuận tay cầm cục đá ven đường lên, hung hăng uy hϊếp nói: "Tao không quan tâm tấm lòng gì của mày, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, tao nói cho mày biết, mày không có cửa. Miểu Miểu của bà đây sau này sẽ thi đậu đại học, còn phải thi nghiên cứu sinh, thi tiến sĩ... Tương lai tốt đẹp, không có khả năng ở cùng với tên khốn như mày!”

"Diệu Diệu giỏi như vậy sao, vậy phải có thật nhiều tiền, mới có tư cách cưới em ấy à." Lộ Hưng Bắc cà lơ phất phơ dựa vào bờ tường: “Mẹ vợ cho một con số đi, con cũng có thể kiếm được tiền!”

"Được, không nói nhiều, đặt mục tiêu nhỏ, trước tiên mày kiếm năm mươi vạn đến đây cho bà đây xem."

"Oa, công phu sư tử ngoạm, mở miệng một cái là năm mươi vạn rồi."

Tô Thanh Dao hừ lạnh: "Tên khốn chính là tên khốn, mới năm mươi vạn đã bị dọa, tao nói cho mày biết, sau này lương hàng năm của Miểu Miểu nhà bà không chỉ nằm ở con số năm mươi vạn đâu.”

"Được, con sẽ kiếm, nhưng mẹ đừng lừa con, nếu kiếm được, coi như Diệu Diệu là bạn gái của con."

“Có thể, nhưng khi chưa kiếm được, không được đến quấy rầy con gái tao nữa!"

“Một lời đã định!” Lộ Hưng Bắc nhìn Tô Miểu đang ngồi trên bậc thang: “Diệu Diệu, anh đi kiếm tiền trước, sau này nhất định sẽ cho em sống những ngày tháng tốt đẹp nhất!”

Tô Miểu buồn bực không nói gì, đợi sau khi hắn rời đi, cô lo lắng hỏi Tô Thanh Dao: "Lỡ như Lộ Hưng Bắc thật sự kiếm được năm mươi vạn trở về, thì làm sao bây giờ?”

"Con nghĩ rằng tiền dễ kiếm lắm hay sao?" Tô Thanh Dao nở nụ cười: "Loại khốn kiếp như nó, chưa tốt nghiệp trung học, đừng nói năm mươi vạn, mẹ thấy năm vạn cũng đủ khiến nó lo đến mấy năm rồi, đến lúc đó con đã đi học đại học, con đã có bản lĩnh tự bảo vệ mình, còn sợ gì nó nữa..."

Tô Miểu gật đầu: "Cảm ơn mẹ vì đã xuất hiện kịp thời.”

"Giả vờ dẻo miệng làm gì, vừa rồi ở nhà không phải hung dữ lắm hay sao."

"Rõ ràng là mẹ đang mắng con mà."

Tô Thanh Dao ngồi bên cạnh cô, nhìn đầu gối của cô bị trầy xước, không chảy máu, chỉ rách một chút da, cuối cùng vẫn mềm lòng: "Đau lắm không, về nhà bôi chút thuốc đi. ”

"Không đau đâu mẹ, con bị trễ rồi, mẹ, con đi trước đây."

Tô Thanh Dao có chút đau lòng, giữ chặt cô: "Để bạn con chờ thêm một chút, sẽ chết sao!”

"Không có đâu."

Nhưng cô không muốn để anh chờ đợi.

Tô Miểu đứng lên, chịu đựng cơn đau nhẹ nơi đầu gối, tăng nhanh cước bộ chạy xuống chín mươi ba bậc thang.

Đi tới lối vào thang cuốn đã hẹn từ trước, Tô Miểu nhìn đồng hồ, phát hiện mình đã đến trễ gần hai mươi phút.

Trong lối đi tối tăm, không có bóng dáng của Trì Ưng, chỉ có đoàn người xa lạ đi tới đi lui trên thang cuốn.

Với tính cách của mình, anh không thể lãng phí thời gian để chờ cô, có lẽ anh đã rời đi.

Tô Miểu đi dọc theo lối đi dưới lòng đất hai vòng, không gặp được anh, trong lòng thoáng qua một tia mất mát, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Lộ Hưng Bắc.

Đúng vậy, cô cũng không nhìn xem bản thân mình có bao nhiêu phân lượng...

Bầu trời cao như vậy, xa như vậy, chỉ với đôi cánh nhỏ của cô...Vĩnh viễn không thể đuổi kịp đại bàng đang bay lượn trên bầu trời.

Tô Miểu cúi đầu, xoay người đi ra hướng của lối đi.

Đi ngang qua một cửa hàng sửa chữa điện thoại di động, trong cửa hàng truyền đến một giọng nói trầm ấm: "Tô Miểu.”

Cô quay đầu lại, nhìn thấy ở đối diện cửa hàng sửa chữa điện thoại di động, Trì Ưng ngồi cạnh bàn kính, giơ cánh tay mạnh mẽ lên, chỉ vào chiếc đồng hồ cảm ứng màu đen trên cổ tay.

"Trễ mười tám phút ba mươi hai giây."

Đôi mắt đen xinh đẹp của anh dán lấy cô: “Tôi nên...phạt cậu thế nào đây?”