Chương 12.2: Điện thoại

Trước kia cô thường xuyên đứng sau lưng anh, nhìn bóng lưng cao ngất của anh đến thất thần.

Nhưng lúc này đây, Trì Ưng lại quay đầu lại, nghi hoặc nhìn cô "?”

Tô Miểu: "?”

"Đứng xa như vậy, sợ tôi ăn thịt cô à?"

“...”

"Lại đây."

Nói xong, anh nhường vị trí bên cạnh ra.

Tô Miểu chần chờ vài giây, bước lên thang cuốn, đi đến đứng bên cạnh anh.

Chênh lệch chiều cao giữa hai người rất rõ ràng, cô cao 1m63, mà anh nhìn qua ít nhất cũng phải một mét tám bảy hoặc tám tám.

Cô đứng ở bên cạnh anh, đại khái chỉ đến vị trí ngang ngực anh, cho nên cảm giác áp lực mà chênh lệch chiều cao mang lại, cũng đặc biệt rõ ràng.

Tô Miểu bỗng thấy căng thẳng, nhiệt độ xung quanh cũng có vẻ dần dần tăng lên, hô hấp của cô hoàn toàn bị mùi bạc hà trên người Trì Ưng bao trùm.

Cô gái trẻ ở thang cuốn đối diện nhìn bọn họ với ánh mắt hâm mộ, tất nhiên đã hiểu lầm bọn họ là một đôi.

Khuôn mặt của Tô Miểu xinh đẹp trong suốt, có một cảm giác dịu dàng không tả được, mà Trì Ưng đứng ở bên cạnh cô có bộ dáng đoan chính, khí chất lạnh lùng, trong con ngươi đen lộ ra vài phần mạnh mẽ cứng rắn.

Hai người mang lại cho mọi người cảm giác... Là chặt chẽ mà rất xứng đôi.

Tô Miểu trước kia từng có một đoạn thời gian rất dài, cũng là lấy góc nhìn của người qua đường từ xa quan sát anh.

Trì Ưng chắc chắn sẽ không còn nhớ lần gặp đầu tiên với cô.

Cô bị mấy cô gái du côn trong trường truy đuổi, hoảng hốt chạy xuống thang cuốn, té ngã xuống.

Chàng thiếu niên đứng bên cạnh nhanh chóng ra tay, kịp thời kéo cô trở lại.

Khi đó cô rất hoảng hốt, vô cùng sợ hãi, căn bản không dám đánh giá bộ dáng của ân nhân cứu mạng, chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn.

Trì Ưng túm lấy cổ áo cô, lẩm bẩm: "Không muốn sống à?”

Giọng nói kia không phải là giọng địa phương mà cô quen thuộc, đó là tiếng phổ thông thuần tuý, Tô Miểu nhịn không được nhìn về phía anh.

Đường nét cứng cỏi làm cho khuôn mặt anh tuấn đoan chính, mà ánh mắt lạnh lùng, lại làm cho khuôn mặt của anh mang cảm giác sắc bén, mắt một mí không có nếp gấp, con ngươi đen nhánh mang theo cảm giác mạnh mẽ thâm trầm.

Ngay lúc này, mấy chị gái côn đồ kia đã đuổi tới thang cuốn, sợ tới mức Tô Miểu giật mình, lại muốn bỏ chạy.

Trì Ưng nắm chặt tay cô gái bên cạnh, quay đầu lại, con ngươi đen như mực, sắc bén nhìn lướt qua mấy chị gái kia, giống như đang nói: "Có gan thì đến thử coi.”

Giữa con người và con người...Tất cả đều có một khí thế rất vi diệu.

Mấy cô gái cảm giác được sự tức giận trong đáy mắt của anh, buông tha cho trêu chọc, xoay người chạy ngược về phía thang cuốn, như là cá đi ngược chiều, khiến cho người qua đường mắng vài câu.

Tô Miểu thở phào nhẹ nhõm, một tiếng "Cảm ơn" còn chưa kịp nói, thang cuốn đã đến cuối.

Chàng thiếu niên buông cô ra, không có nói nhiều lời, cùng lách qua người cô mà rời đi, biến mất ở trong lối ra vào.

Đó là lần đầu tiên Tô Miểu cảm giác được, thì ra một ánh mắt kiên định, có thể làm cho người khác thần phục cùng sợ hãi.

Anh...Có những gì cô khao khát nhất nhưng không thể có được.

Mỗi lần gặp nhau, cô không thể không quan sát anh.