Chương 12.3: Điện thoại

Đôi khi anh ở một mình, đeo tai nghe, khí chất bình lặng và trầm tĩnh, tĩnh thuỷ lưu thâm [1]. Đôi khi, bên cạnh anh sẽ có một vài thiếu niên không yên tĩnh, anh cũng sẽ nói chuyện với họ, khoa trương và nhiệt tình.

[1] - trích từ câu: Thượng thiện nhược thủy, tĩnh thủy lưu thâm". Nghĩa là: nước chảy sâu sẽ không phát ra tiếng, những người có phẩm hạnh tốt đẹp cũng giống vậy.

Giống như một người run rẩy trong bóng tối và lạnh lẽo, khi có một tia nắng ấm áp chiếu xuống, sẽ không thể không khao khát và đến gần.

Anh chính là tia sáng duy nhất trong thế giới tối tăm của Tô Miểu.

...

Thang cuốn đi đến cuối, Tô Miểu mang theo Trì Ưng rẽ trái vào một con hẻm dân cư đối diện, đi đến quán mì Xương Xương mà Tô Thanh Dao thích nhất.

Trì Ưng theo thường lệ gọi một chén mì nước, Tô Miểu vào cửa hàng gọi đồ ăn, vừa quay đầu lại, lại phát hiện thiếu niên đã không còn bóng dáng.

Giống như lần trước.

Cô buồn bực ngồi bên cạnh ghế, trong lòng thoáng qua một sự chua xót.

Cảm giác lo được lo mất, thật sự rất tệ.

Mỗi một lần cảm giác tới gần anh được một chút, một giây sau lại là xa vời không thể tiếp cận được.

"Tìm tôi?"

Giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau cô.

Tô Miểu quay đầu lại nhìn thấy anh, đáy mắt yên lặng nổi lên gợn sóng: "Tôi tưởng cậu lại giống như lần trước...Thả chim bồ câu. ”

"Lần trước là Tần Tư Dương gọi điện thoại gấp gáp như đòi mạng." Trì Ưng mang theo một túi nilon của hiệu thuốc màu trắng, "Lần này tôi tắt máy.”

"Ồ..."

Trì Ưng lấy từ trong túi thuốc ra một lọ thuốc trị chấn thương bên ngoài và tăm bông, ngồi xổm khuỵu một đầu gối xuống, vặn ra bình xịt cồn, phun lên đầu gối cô.

"A."

Cơn đau rát ập đến khiến cho cô hít một hơi thật sâu.

Nhưng Trì Ưng cũng không nhẹ nhàng, thậm chí mang theo vài phần thô bạo, dùng tăm bông chấm thuốc, từng chút từng chút đẩy bụi bặm trên đầu gối cô ra.

"Đau..." Cô theo bản năng rụt chân lại, mắt đều đỏ lên.

"Tôi biết là đau." Bàn tay thô ráp của thiếu niên dùng sức nắm chặt bắp chân cô, giống như đang giữ chặt lấy con mồi, làm cho cô không thể động đậy: “Chịu đựng cho tôi.”

Những lời này nói vừa ngang ngược lại dịu dàng, quả nhiên Tô Miểu không dám lộn xộn nữa.

Khuỷu tay anh chống lên đầu gối của mình, khom người, cả người thấp hơn cô một chút, dùng tăm bông bôi từng vòng thuốc mỡ màu vàng nhạt lên vết thương bị trầy da của cô.

"Còn đau không?"

"Đau..." Tô Miểu đau đến nước mắt sắp trào ra: "Đâu có...Đâu có ai lại lấy cồn xịt trực tiếp như vậy!”

"Khử trùng."

"Cậu căn bản là không biết làm."

"Đang học."

“...”

Trì Ưng cúi sát xuống, nhẹ nhàng thổi vết thương.

Các giác quan toàn thân của Tô Miểu đều ngưng tụ ở vết thương nơi đầu gối, không thể nói được đó là xúc cảm gì.

Không phải đau, mà như bị lông chim xẹt qua từng trận run rẩy và ngứa ngáy.

Vết thương không nghiêm trọng, một vết trầy xước da mà thôi.

Nhưng làn da của cô mịn màng nhẵn nhụi, một chút vết thương nhỏ như một tỳ vết đều rất rõ ràng.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên mà Trì Ưng gặp cô đã chú ý tới vết trầy xước trên đầu gối, buổi chiều cũng không có, chắc chắn là lúc mới tới đây bị ngã.