Chương 2.3: Bạn ngồi cùng bàn

Ngay sau đó, mọi người dường như đã hiểu rõ ám hiệu nào đó và nhìn nhau đầy ẩn ý.

“Được rồi, cũng sắp đến giờ học rồi. Tô Miểu, em mau tìm một chỗ ngồi đi.” Chu Thanh Hoa nói xong thì rời khỏi phòng học.

Tô Miểu ôm cặp sách bước xuống bục giảng, tùy tiện chọn một chỗ ở hàng ghế đầu ngồi xuống.

Cô gái bên cạnh lập tức đặt sách vở của mình lên trên bàn trống, ngăn không cho cô ngồi xuống: “Xin lỗi nhé, chỗ này có người ngồi rồi.”

Cô khẽ gật đầu và rời đi.

Sau đó, Tô Miểu đi tới bàn trống gần một nam sinh khác, còn chưa có ý định ngồi xuống thì nam sinh này đã nhanh chóng đá thẳng vào chiếc ghế cạnh mình, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tôi không thích ngồi cùng nữ sinh.”

Bởi vì Tần Tư Nguyên đã lên tiếng trước nên không có người nào đồng ý để Tô Miểu ngồi bên cạnh.

Mọi người đều không muốn vì một học sinh chuyển trường tầm thường này mà đắc tội với vị đại tiểu thư kia.

Tô Miểu cũng nhận ra có một tín hiệu nào đó như dòng điện ngầm đang lan truyền trong lớp, cô lặng lẽ đi tới hàng ghế cuối cùng, không có ai cùng bàn, cô ngồi vào chiếc bàn trống bên cạnh cửa sổ.

Khóe miệng Tần Tư Nguyên mỉm cười đắc thắng, hướng ánh nhìn với các bạn học vừa phối hợp theo đúng yêu cầu của cô ta.

Chuông chuẩn bị vào lớp vang lên, trong lớp vẫn còn ồn ào náo nhiệt, một vài nam sinh bắt cặp “đánh nhau”, còn có người cưỡi lên vai người kia, cậu trai phun ra mấy câu đầy mùi…

“Tao x tổ tiên nhà mày.”

“Bò qua đây đi!”

Các nữ sinh đang thảo luận với nhau về chương trình truyền hình trực tuyến nổi tiếng, về những sự cố kỳ lạ trên hot search, ai đã tỏ tình với ai…

Tô Miểu đã lầm rồi, trường tư thục quý tộc và các trường học bình thường khác cũng không có nhiều khác biệt lắm.

Bọn họ đều là những người trẻ tùy hứng, thích phô trương, nhiệt tình, ghen tỵ, quậy phá, ngây ngô... Những đặc điểm này sẽ không bao giờ không thay đổi.

Giữa tiếng ồn ào náo nhiệt, ai đó đã nhấn chuông báo và bước vào lớp.

Nhìn thấy anh, hô hấp của Tô Miểu chậm lại nửa nhịp.

Chàng trai vẫn đeo một chiếc túi Ito đen trên vai, mắt một mí, đường nét khuôn mặt sắc sảo, từ trong xương cốt toát ra khí chất mạnh mẽ và phóng khoáng.

Khi anh bước vào, lớp học vốn dĩ đang ồn ào náo nhiệt đột nhiên trở nên im ắng.

Mọi ánh mắt của các cô gái đều đổ dồn về phía anh, trong lòng tràn ngập hy vọng.

Cuối cùng Tô Miểu cũng hiểu được tại sao đám con trai trong lớp này lại ngồi chen chúc với nhau như bánh nướng xếp chồng lại, trong khi hầu như tất cả ghế bên cạnh các cô gái đều bị bỏ trống.

Vị trí bên cạnh các cô gái... chừa một chỗ trống đều vì giây phút này.

Đôi đồng tử đen láy của anh uể oải đảo một vòng quanh lớp, như thể đang suy nghĩ xem hôm nay sẽ ngồi ở đâu.

Bởi vì anh đã nhớ rõ tên mình khi tỏ tình, bản thân còn tặng bánh cho anh, cho nên trong lòng Tần Tư Nguyên có chút tự tin, cố tình chuyển sách vở trên bàn khi Trì Ưng đi ngang qua, ám chỉ vô cùng rõ ràng…

Chàng trai tỏ vẻ không nhìn thấy cô ta, bước thẳng đến hàng ghế cuối cùng, đứng bên cạnh Tô Miểu.

Tất cả mọi người đều quay đầu lại, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng lại đây.

Bốn mắt đen sậm của Tô Miểu và Trì Ưng trực tiếp nhìn nhau.

Năm giây, mười giây, mười lăm giây...

Cô không biết tại sao cả người lại trở nên choáng váng.

“Cậu đã ngồi vào chỗ của tôi.” Anh mở miệng, có chút lười nhác.

Tô Miểu vội vàng giải thích: “Nghe nói trong lớp không có vị trí ngồi cố định, có thể ngồi chỗ nào cũng được.”

Trì Ưng đặt chiếc túi màu đen đơn giản đang đeo trên vai lên bàn, nhìn về phía cửa sổ, giọng nói có chút ngang ngược xem như chuyện hiển nhiên: “Tôi muốn ngồi đây ngắm cảnh.”

Tô Miểu:...

Cô đành phải cầm cặp sách của mình đứng dậy và nhìn xung quanh, tìm kiếm một chỗ trống nào đó sẽ không bị người khác từ chối.

Tuy nhiên, khi vừa xoay lưng định bỏ đi thì Trì Ưng đã nhẹ nhàng ngăn cô lại, chân dài thẳng tắp nhẹ nhàng móc vào một chiếc ghế rồi kéo lại gần.

Chiếc ghế bị kéo đột ngột phát ra âm thanh bén nhọn “két” trong lớp học yên tĩnh, ngay sau đó được anh đặt thẳng vào chỗ trống ở bàn bên cạnh...

“Không ngại thì ngồi chỗ này.”

Chỉ trong nháy mắt, tất cả nữ sinh trong lớp đồng loạt cảm thấy nghẹt thở, Tô Miểu lúng túng không biết thế nào… đành phải ngồi xuống bên cạnh Trì Ưng.