Chương 3.1: Gia thế

Trường tư thục Gia Kỳ được xây dựng trên một khu đất có địa hình khá cao, tầm nhìn vô cùng rộng rãi, từ tòa nhà dạy học có thể nhìn toàn cảnh thành phố, là nơi ngắm phong cảnh tuyệt vời.

Trì Ưng đôi khi sẽ đọc sách, cũng có lúc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh mắt lãnh đạm, không ai biết anh đang nghĩ gì.

Bởi vì đang ngồi cùng bàn với Trì Ưng nên không ai dám trắng trợn đến gần tìm hiểu Tô Miểu, kể cả Tần Tư Nguyên.

Ở trước mặt Trì Ưng, các chàng trai này vô cùng ăn ý tỏ vẻ ngoan ngoãn, thậm chí sau khi anh bước vào phòng học, những người từng kêu gào “x tổ tiên nhà mày” cũng không dám nhảy nhót nữa.

Luôn có những làn sóng vô tuyến vi diệu giữa các sinh vật giống đực, giống như bầy sói đứng trước mặt con sói đầu đàn, chúng sẽ phục tùng, không để lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn của mình.

Trường tư thục Gia Kỳ đặt bàn học rất nhỏ gọn, khoảng cách giữa hai bàn ngồi cạnh nhau rất gần, Tô Miểu dường như có thể ngửi được mùi bạc hà nhàn nhạt của chàng trai bên cạnh.

Cô nghiêm túc ghi chép bài học, sợ bản thân sẽ bỏ sót kiến thức nào.

Chương trình học ở Gia Kỳ được giảng dạy rất nhanh, các giáo viên thường chỉ dừng lại và giảng kỹ khi xuất hiện những kiến thức mới, sau đó học sinh lập tức có thể rút ra kết luận từ vài trường hợp liên quan, cho nên không cần phải giảng giải chi tiết.

Tô Miểu cảm nhận được khoảng cách giữa mình và bọn họ, vì vậy cô càng phải chăm chỉ ghi chép, hết sức tập trung nghe giảng để có thể bắt kịp tiến độ của lớp.

Nhưng Trì Ưng lại trái ngược hoàn toàn với cô.

Trong lớp, anh hầu như không nghe giảng bài, nhưng cũng không ngủ gà ngủ gật như đám nam sinh ngồi hàng sau.

Anh sẽ luôn đọc sách hoặc ngắm phong cảnh.

Trong giờ giải lao, Tô Miểu đã viết xong ghi ghép, cô thản nhiên nhìn lướt qua cuốn sách của Trì Ưng.

Đó là bản đồ địa hình của các ngọn núi trên thế giới, có các dãy núi hình vòng cung cùng những thung lũng khác nhau, còn có các giá trị thông số dày đặc được ghi chú rõ ràng, ví dụ như áp suất không khí, đất đai, mật độ cây cối,...

Tô Miểu biết giờ học ở trường trung học tư thục Gia Kỳ thật sự rất tự do, các giáo viên ở đây sẽ không giống như những giáo viên ở các trường trung học bình thường khác, thường xuyên nhéo lỗ tai học sinh và giục bọn họ học bài.

Mỗi người đều có quyền tự do lựa chọn cách thức học tập riêng… chỉ cần bảo đảm điểm trung bình các môn và điểm thi đua hoạt động đạt tiêu chuẩn thôi.

Còn học như thế nào tùy thuộc vào mỗi cá nhân.

Tầm mắt của Tô Miểu rơi xuống trên tay anh, bàn tay rất đẹp, làn da khỏe khoắn như lúa mì được phơi dưới ánh nắng mặt trời, không giống làn da trắng lạnh nhợt nhạt của các nam sinh khác trong trường.

Những đường gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay của anh, kéo dài đến tận khuỷu tay, đường cong cơ bắp cuồn cuộn, có cảm giác cường tráng.

Móng tay cũng được cắt tỉa gọn gàng, không chút dư thừa nào, rất sạch sẽ. Trên mỗi ngón tay đều có hình lưỡi liềm rất đầy đặn, không giống như cô, dinh dưỡng bình thường nên chỉ có ngón út xuất hiện một hình lưỡi liềm nhỏ xíu.

Như cảm nhận được điều gì đó, Trì Ưng ngẩng đầu nhìn cô, Tô Miểu nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, cầm bút lên tiếp tục cúi đầu ghi chép.

“Bạn ngồi cùng bàn.” Anh đột nhiên tiến sát gần cô, khẽ khịt mũi cười nhẹ: “Muốn nhìn thì cứ đường đường chính chính nhìn, sao lại lén lút như ăn trộm vậy.”

Mùi bạc hà trên cơ thể anh mang đến cảm giác lạnh thấu xương và ngang ngược… nó xâm chiếm toàn bộ hô hấp của cô.

“Không có.” Cô nhỏ giọng đáp lại.

Đột nhiên, bàn tay ấm áp của Trì Ưng nắm lấy cổ tay cô, lòng bàn tay hình như có vết chai rất cứng, không biết vì luyện tập gì mà để lại.

Trái tim Tô Miểu chợt thắt lại, cô vô thức rụt tay về, nhưng bàn tay của anh giống như móng vuốt sắc bén bắt lấy con mồi, khiến cô không thể cử động.

Trì Ưng lật ngược cánh tay của cô lại.

Trên mặt trong của cánh tay có một hình xăm màu chàm dài bằng ngón tay cái...

Là một đôi cánh đang giang rộng, nổi loạn nhưng cũng rất phô trương.

“Cánh đại bàng?”

“Ừ.”

“Cảm thấy ngột ngạt muốn bay ra ngoài?”

Trong lòng Tô Miểu hoảng sợ, quay sang nhìn anh.

Đôi mắt đen láy của anh kiên nghị như những viên kim cương được chôn sâu dưới lòng đất hàng ngàn năm.

Những nỗi niềm và cả những cảm xúc mà cô đã giấu ở nơi sâu kín nhất trong lòng lại bị chàng trai này dễ dàng nhìn thấu...

“Ừ.”