Chương 15: Báo ân (tt)

Trốn ra ngoài trong chốc lát, Mật Nhi sợ Lệ Nhuận Du lo lắng, chân liền vội vàng chạy về, lúc lên lầu liền vô ý va vào nam nhân phía đối diện, lập tức hai mắt hoa lên, đầu óc choáng váng tìm

không

được phương hướng, cuối cùng được người đỡ lấy, bên tai liền vang liêng giọng

nói

nam nhân đầy xa lạ mà quen thuộc “Nàng là Phùng Mật có phải hay

không?”

Mật Nhi vừa ngấc đầu, nhìn thấy người liền to tròn đôi mắt hạnh, gương mặt Lệ đại gia dán sát ngay trước mắt, cũng rất là gần sát mặt nàng, thân mật cười

nói

“Đâm choáng rồi hay sao, ngay cả đại ca mà cũng

không

nhận ra?”

Mật Nhi đem cánh tay từ trong tay

hắn

rút ra, cụp mi

nói

“Ta

không

quen biết người, ngươi nhận nhầm người rồi.”

nói

xong liền vội vàng rời

đi.

Bằng hữu bên cạnh nghe được, tò mò hỏi “Sao thế, có quen biết à?” Nhìn vị thiếu niên có gương mặt trắng nõn đáng

yêu

kia vội vàng rời

đi, vì vậy hỏi thêm

một

câu.

Lệ đại gia

không

phải là người có tâm tư tốt đẹp gì, cười

nói

“Nhầm người thôi.”

âm

thầm dùng ánh mắt

nói

với tùy tùng.

Gã tùy tùng yên lặng gật đầu, lặng lẽ rời

đi

theo sau, nhanh bước chân

đi

theo Mật Nhi vừa

đi

chưa xa.

Trở lại phòng, Lệ Nhuận Du ôn nhu lau cái trán đầy mồ hôi mỏng của nàng “Sao vậy?”

Mật Nhi lại hôn

nhẹ

lên môi

hắn,

nhỏ

giọng

nói

“Thϊếp gặp

một

người.”

“Ai.”

“Đại ca chàng.” Mật Nhi

nhỏ

giọng

nói.

Lệ Nhuận Du theo tầm mắt nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên là thấy được

một

bóng người lặng lẽ đứng ở đó, lại còn

âm

thầm rình trộm nhất cử nhất động của họ,

không

cần đoán cũng biết đó là tùy tùng của Lệ đại gia.

“Nhuận Du, chúng ta là vẫn

đi

ra sao?” Nàng khẽ lôi kéo góc áo của

hắn.

Mấy ngày nay nàng nhìn ra được, Lệ Nhuận Du cùng đại ca của

hắn

có khoảng cách rất lớn, hơn nữa bệnh của

hắn

đã

khỏi

một

thời gian dài rồi mới báo cho lão phu nhân, có thể thấy được

hắn

đối với xung quanh tràn đầy cảnh giác.

Nhớ lại ánh mắt của Lệ đại gia khi nãy ở hành lang nhìn mình, Mật Nhi

không

khỏi cảm thấy ghê tởm.

“Đừng sợ, nha đầu.” Lệ Nhuận Du vỗ

nhẹ

vai nàng “Đêm nay chúng ta rời

đi

không

được, sớm mai chúng ta nhanh chóng trộm rời

đi.”

Mật Nhi gật đầy “Đều nghe theo tướng công.”

Lệ Nhuận Du cực kỳ

yêu

cái dáng vẻ nhu thuận nghe lời nhung mang theo đầy cám dỗ này của nàng,

nhẹ

nhàng kéo quần áo nàng ra, đem đôi đẫy đà móc ra ngoài, thay phiên mà trêu chọc.

“Ưm, ư tướng, tướng công, sao chàng lại

không

nhịn được,” Mỹ nhân bất mãn trừng

hắn, đôi mắt ngập nước dịu dàng “Vừa rồi

không

phải

đã

chơi đùa ngực của Mật Nhi sao?”

“Miệng

nhỏ

bên dưới

đã

chảy đầy nước rồi.” Lệ Nhuận Du vuốt ve đôi môi thơm của nàng “đã

vậy còn cứng miệng,

nói

thật

đi, có phải hay

không

sớm

đã

muốn ăn côn th*t lớn của tướng công?”

Mật Nhi dựa vào

hắn

nói

“Ư, ư làm gì có.” Chủ động giữ chặt tay

hắn

bên dưới tiểu huyệt, ướŧ áŧ phun đầy nước thơm ngọt, nam nhân chậm rãi cắm vào

một

ngón lại hai ngón tay, thậm chí cả

một

nắm tay cũng vào được, nhưng

hắn

không

nỡ, ngại tay mình bẩn, liên đem chén rượu

trên

bàn uống vào cùng môi miệng nàng triền miên

một

hồi, lại tách hai chân nàng ra

thật

rộng, đem rượu cùng nước bọt và môi lưỡi tiến vào cuốn lấy hoa huy*t của mỹ nhân.

“Tướng công, nó chảy ra.” Dưới thân Mật Nhi ướŧ áŧ, d*m thủy, rượi còn có nước bọt của nam nhân quện vào với nhau, nhìn đến hai mắt nam nhân đỏ hồng, cắn răng thẳng lưng đem côn th*t đặt ngoài miệng hoa huyết, lại

không

cọ xát

đi

vào, đánh

thật

mạnh

một

cái vào mông trắng cong vểnh của nàng, ép hỏi nàng “nói, có thích bị tướng công chơi như vậy

không?”

“Ư, ừ, ư, a ~~ Thích ~~”

Lệ Nhuận Du còn chưa cắm vào trong mỹ nhân, nàng

đã

tiết cao trào trong tay

hắn.

“Còn

không

chịu thừa nhận mình là

một

tiểu da^ʍ oa??” Lệ Nhuận Du vén mái tóc ẩm ướt của nàng ra, cúi đầu hôn lên, hai mắt dịu dàng, nhưng lời

nói

ra lại làm cho Mật Nhi run rẩy toàn thân, lại làm

mộtluồng nước ấm xuân tình trào ra nơi hoa huy*t có chút sưng tấy.

đã

không

đếm được đây là lần triều xuy thứ mấy trong ngày hôm nay, Lệ Nhuận Du là tên sói muốn đem tất cả dâʍ ɖị©ɧ trong cơ thể nàng hút cạn hết mới bỏ qua.

Sau hai tuần trà.

Chuốc say bằng hữu xong, Lệ đại gia vội vã chạy ra cửa tìm, đứng ngoài cửa thấp giọng hỏi tùy tùng “Có mấy người?”

“không

có động tĩnh gì lớn, có lẽ là có hai người.”

Im lặng trong giây lát, Lệ đại gia ra lệnh “Bỏ vào

đi.”

Sau đó từng đợt khói mê từ khe cửa

đi

vào, ước chừng

một

tuần trà

nhỏ, xem xét người bên trong

đãhôn mê rồi, Lệ đại gia để tùy tùng đứng bên ngoài, tự mình che miệng mũi đẩy cửa

đi

vào.

Sương mù trong phòng khó có thể nhìn rỏ đồ vật, Lệ đại gia, dùng tay áo chắn mê hương, hô vài tiếng trước “Đệ tức phụ? Phùng Mật? Mật Nhi?” Càng gọi càng lớn gan, lộ liễu thậm chí còn mang theo hưng phấn.

Nghĩ đến tức phụ của đệ đệ mình,

một

mình

đi

vào Long Dương quá cùng người hẹn hò, bị

hắn

bắt được.

Nghĩ đến nàng cùng gian phu trúng phải mê hương,

hắn

bước vào hòng trong, xốc màn lên,

khôngngừng trộm nghĩ đến thân thể tuyết trắng của mỹ nhân, còn được thưởng thức

một

đêm.

Nghĩ đến đệ đệ mình gãy xương eo, tê liệt

trên

giường ba năm

thật

buồn bực, nhạt nhẽo, rốt cuộc cũng tìm được

một

kiều thê mềm mại nằm dưới đầu giường, bây giờ lại ngoan ngoãn nằm dưới thân của

hắn, cùng

hắn

dâʍ ɭσạи

một

phen.