Chương 15-2: Báo ân (tt)

Mấy năm chồng chất, sao

nói

hắn

không

hưng phấn?

đi

thẳng đến phòng trong, Lệ đại gia mới nghe được động tĩnh

trên

giường.

“Ưʍ...Ai?”

Vậy mà lại truyền đến

một

giọng nữ nhân mềm mại kiều mị đến bay bổng...

Trước đó

hắn

gọi vài ba tiếng là muốn thử xem theo bản năng Phùng Mật có ngất xỉu hay

không, trước mắt nghe được giọng

nói

mềm mại như bông, trong lòng có chút sợ, sao nàng

không

ngất?

Lại nghe trong lời

nói

của nàng có chút mị, như say như ngủ, nghĩ là mê hương

đã

phát huy tác dụng, lại cẩn thận trộm nhìn giường màn chỉ có nữ nhân mằn xoay người rên rĩ khó nhịn, lập tức tưởng tượng ra hình ảnh hương diễm, mỹ nhân cởi sạch đồ

đang

nằm

trên

giường chờ

hắn, tiến lên

nói

“Đừng sợ, đại ca bây giờ liền đến cứu muội.”

“Đại ca?” nữ nhân

trên

giường lộ ra ngữ điêu mềm mại dụ hoặc, như là sung sướиɠ, lại như

đang

khổ sở,

không

tiếng động câu dẫn người khác.

Lệ đại gia nhanh

đi

lên, vén từng lớp giường màn “Bảo bối nhi....”

một

bàn tay từ trong giường dò ra, Lệ đại gia chưa nhìn thấy



liền bị túm cổ áo, sau đó lập tức bị quật ngã mạnh xuống dường, có bàn tay nam nhân tàn nhẫn bịt kín miệng mũi

hắn, nhất thường

không

cách nào thở được, sắc mặt đỏ lên, hai mắt ung đầy nước, liều mạng kêu gào, giãy giụa

không

bao lâu liền hôn mê.

Bàn tay to che kín miệng mũi

hắn

lúc lâu

không

buông ra, sau

một

hồi thấy

hắn

không

hề động đậy, mới buông, Lệ Nhuận Du nhân góc chăn đem cả người kiều thê

đang

trần trụi ôm ra ngoài, dịu dàng mà hôn lấy đầu vai nàng “Nha đầu đừng sợ,

hắn

không

động được đến chúng ta đâu.”

Mật Nhi nhìn thoáng qua Lệ đại gia bị té xỉu, run run trốn trong lòng ngực nam nhân, mắt hạnh đầy nước “Đại ca sao

hắn

lại có thể làm như vậy.”

Lệ Nhuận Du lòng đầy áy náy, hôn lại hôn toàn thân nàng “thật

xin lỗi.”

Mật Nhi ngửa đầu thừa nhận cơn mưa nhu tinh mật ý dày đặc của

hắn

“Hơn nữa, hơn nữa, thϊếp thấy

hắn

có điểm

không

đúng, tướng công, trước kia có phải

hắn

đã

làm chuyện xấu với chàng hay

không?

Lời khuyên của ca ca vẫn luôn vang bên tai nàng.

Trận lửa lớn ba năm trước

không

đơn giản, như vậy có khả năng là người cố ý phóng hỏa.

Là muốn Lệ Nhuận Du chết?

Ý nghĩ độc ác như vậy, Mật Nhi nằm trong ngực

hắn

run bần bật, Lệ Nhuận Du khẽ vuốt ve lưng nàng, đầu vai cùng gương mặt, vẫn là

không

bình ổn được nội tâm hoảng loạn cùng sợ hãi của nàng, khẽ thở dài

nói

“Nha đầu, ta

không

muốn nàng lo lắng.”

Lệ đại gia quả nhiên trong lòng có quỷ.

Tay

nhỏ

của nàng nắm lấy cổ áo

hắn

“Tướng công

đã

nói

qua, chuyện gì cũng

không

gạt thϊếp.”

Trời sinh nữ nhân là để

yêu

thương, mưa to gió lớn bên ngoài đều do nam nhân gánh vác, tuyệt đối

sẽkhông

để các nàng chịu khổ. Lệ Nhuận Du vẫn luôn nghĩ như vậy, nhưng trước mắt giấy

không

thể gói được lửa, nghiễm nhiên việc này cũng

không

giấu được nàng.

“Trận lửa lớn thành đông ba năm trước là chuyện

không

phải ngoài ý muốn.” Lệ Nhuận Du chậm rãi

nóinhững lời này.

Mà tiếp đó,

hắn

liền vạch trần chuyện cũ u ám năm xưa.

“Nàng hẳn còn nhớ ta từng

nói

với nàng việc hôn ước trước đây,

hắn

đã

tự mình đưa cho ta bức họa nàng ta, lúc ấy ta

không

phát

hiện

ra manh mối, trong ba năm sau đó, thỉnh thoảng có người

nói

với ta, mà ta cũng nắm được vài điểm khác thường, mới từ từ rỏ ràng rành mạch. Chuyện này là do huynh trưởng của ta bày ra.”

đã

có chủ mưu

thì

ắt có đồng lõa.

Mật Nhi bắt được điều gì đó trong lời

nói

của

hắn, mày đẹp nhíu lại, nhìn

hắn

chờ mong.

“Kỳ

thật

thì

khi mà huynh trưởng đưa bức họa cho ta, bọn họ sớm

đã

lén qua lại rồi, nữ nhi Dương gia

không

muốn gả cho ta, liền cùng huynh trưởng phóng hỏa, hại ta tàn tật nửa thân dưới, trong

một

đêm cơ hồ hủy hoại tất cả.”

Ngữ khí Lệ Nhuận Du lạnh nhạt, khóe mắt cơ hồ mang lệ, là bởi vì cùng

một

thân mẫu sinh ra, huynh đệ ruột thịt thâm tình liền nhiều đả kích, cuối cùng nếu bức chết

hắn

trong khói lửa dày đặc kia, tuy

thậtcó lỗi với Lệ lão phu nhân mười mấy năm ngậm đắng nuốt cay, nuôi dưỡng kỳ vọng, nhưng đối với Lệ Nhuận Du mà

nói, so với cả đời tê liệt so với cái chết còn thảm thương hơn, chết mới là giải thoát.

Nhưng

hắn

kính sợ huynh trưởng,

hắn

đính hôn từ

nhỏ, vị hôn thê mà

hắn

mang lòng chờ đợi, lại

khôngcho

hắn

một

con đường giải thoát mà lại muốn

hắn

nhận lấy tra tấn cả đời

hắn

chỉ dùng mấy câu để chấm dứt tâm

sự

khó bày như vậy, trong đó đủ loại, ba năm lẳng lặng trôi qua, ai hiểu được nỗi đau của

hắn?

Mật Nhi nhớ đến hôm ấy rời

đi,

hắn

lòng đầy vui mừng, thậm chí còn cẩn thận ôm nàng

đi

gặp nhị tiểu thư Dương gia, sau đó lại bị nàng ta khiến

hắn

đi

mua điểm tâm, nếu là khi đó nàng có chút phát

hiện, hoặc là vẫn chưa rời

đi, có lẽ hoàn toàn có thể cứu được

hắn.

Nhưng

không

nghĩ đến, nàng có thể cứu

hắn

một

lần, lại cũng giống như

hắn

không

cách nào biết đến chuyện huynh trưởng cùng Dương nhị tiểu thư kết giao, sau này cũng

sẽ

không

tránh được ám hại, thậm chí có thể mất mạng

không

chừng.

Nhất thời trăm mối ngỗn ngang,

không

khỏi nhớ đến ngày ấy, từng cử chỉ, thần thái

hắn

đối với Dương nhị tiểu thư,

thật

cẩn thận,

một

bụng khát khao, thể xác, tinh thân đều là

một

thiếu niên đầy tâm

sự, chỉ phát sầu làm thế nào lấy lòng vị hôn thê của mình. khi đó trong lòng

hắn

chưa có nàng, Khóe mắt Mật Nhi lóe sáng, ôm lấy cổ

hắn

dựa vào nhau,

nói

từng câu từng chữ “Bây giờ chàng có thϊếp.”

Lệ Nhuận Du rơi lệ hôn mặt nàng,

nhẹ

thì

thầm “Mật Nhi, nha đầu của ta.”

Mật Nhi dựa vào lòng

hắn

“Sau này, phải làm sao bây giờ?”

Lệ đại gia háo sắc, có lòng mưu hại, nếu đều

đã

biết,

thì

liền

không

thể ngồi chờ chết được.

Nhớ lời ca ca

nói

qua,

thật

đúng.

Lệ Nhuận Du ôm hôn máu tóc đen cả nàng “không

cần lo lắng, hết thảy đều có ta. Lúc trước ta nằm liệt

trên

giường, tự thân khó bảo toàn, dù biết

sự

thật

cũng chỉ có thể phẫn nộ,

không

làm được chuyện gì, bây giờ

không

giống, ta có tay có chân, cũng có nàng ở phía sau, Mật Nhi, nàng

không

cần làm gì, chỉ cần ở Biệt Xuân Viện là được, mọi chuyện đều có ta ứng phó. Chỉ cần nàng sống tốt, ta làm việc cũng kiên định.”

Mật Nhi

nhẹ

nhàng đáp lời,

nói

“Vậy chàng

không

được giấu thϊếp.”

“Được” Lệ Nhuận Du cũng đồng ý lời nàng, đem tay

nhỏ

của nàng nắm trong lòng bàn tay mình.

Màn gấm ấm áp, trắng nõn tóc đen, mỹ nhân đôi mắt long lanh, hai người thân mật rúc vào cùng nhau, lại

không

hề có ý nghĩ dâʍ ɖu͙© nào. Thế gian này đều

không

phải hoan ái làm người đắm chìm, phu thê tình cảm hòa thuận, chỉ cần

một

ánh mắt liền có thể đem tình ý khắc sâu vào xương cốt.