Chương 16-1: Báo ân (tt)

Thẳng đến chiều hôm sau, tùy tùng

thật

sự

nhịn

không

được, lúc này mới cả gan gõ cửa phòng “Đại gia? Ngài thức chưa?”

Cuối cùng Lệ đại gia

một

thân mệt mỏi cũng thức dậy, phát

hiện

bản thân

không

một

mảnh vải che thân, đứng dậy xoa xoa ấn đường, nhận thấy thần sắc tùy tùng kỳ quái, muốn cười nhưng

không

dám cười, mới ngủ dậy còn mơ màng chưa tỉnh, lại ý thức được cái gì đó liền chạy nhanh đến gương đồng để xem.

Trong nháy mắt tiếp theo,

hắn

cơ hồ muốn nổ tung, đập nát gương đồng.

Nàng dám! Nàng dám vẽ rùa lên mặt

hắn!

Phản rồi!

“Người đâu.”

hắn

nắm lấy cổ áo tùy tùng hỏi, gân xanh nổi đầy thái dương.

Gã tùy tùng nơm nớp lo sợ “Tối qua tiểu nhân luôn đứng canh ở cửa phòng, đôi mắt

không

dám chớp, ngay cả ruồi bọ cũng

không

thể bay vào, người, người

đi

đâu, tiểu nhân cũng

thật

rất buồn bực.”

Lệ đại gia liền quăng

hắn

ngã

trên

đất “Vô dụng!!!”

Gã tùy tùng bò dậy, đứng hầu

một

bên chờ lệnh

hắn. Lệ đại gia nhìn cũng

không

nhìn

hắn



một

cái liếc mắt, ánh mắt

hắn

chăm chăm nhìn giường màn lộn xộn, chỉ là khăn giường, đệm chăn lộn xộn, chứ

không

hề có dấu vết nam nữ hoan ái, ánh mắt đảo vòng,

đi

đến mở nửa cửa sổ ra.

hắn

cũng

không

phải là người lỗ mãng, cẩn thận suy nghĩ,

không

khó đoán ra được đêm qua nàng cùng gian ohu

đã

chạy trốn cách nào.

“Đại gia, có muốn cho người

đi

bắt họ lại hay

không?” Tuy tùng cho rằng trộm nhìn ra được tâm

sự

của chủ tử, lớn mật lên tiếng.

Lệ đại gia hung ác nhìn

hắn

một

cái.

Gã lại cúi đầu im tiếng, sau

một

lúc lâu

không

thấy chủ tử lên tiếng, lặng lẽ đưa mắt nhìn, lại nhìn thấy khóe môi

hắn

lộ ra nụ cười kỳ quái, ánh mắt

âm

u

đang

chăm chăm nhìn về

một

chỗ. Tùy tùng nọ vừa định

đi

qua xem thử, Lệ đại gia lại quát “Xoay người

đi

chỗ khác, dám nhìn lén, móc mắt nhà người ra!”

Tùy tùng nghe

hắn

phân phó, chạy nhanh lo lấy thân, lỗ tai dựng thẳng lên tập trung nghe ngóng động tĩnh phía sau, ánh mắt cũng

không

kìm được liền nhúc nhích, thấy chủ tử nhà mình

đang

đứng ở mép giường, khom lưng đưa tay moi móc trong đống chăn hỗn loạn kia, cuối cùng

thật

sự

đúng là

hắn

ta moi ra được

một

thứ đồ của nữ nhân.

Tùy tùng

đang

muốn nhìn cho

thật

kỹ, nhưng Lệ đại gia dường như mọc mắt say đầu, quay phắt lại, ánh mắt tàn nhẫn quét qua, làm tùy tùng sợ quá quay đầu mình lại, vẻ mặt sợ hãi cúi đầu, làm Lệ đại gia nhìn kỹ mấy lần cũng

không

nhìn ra điều khác thường.

Nhưng lúc này đây, lòng bàn tay gã tuy tùng

đã

ẩm ướt từng đợt mồ hôi nóng hổi.

hắn

mắt có mù cũng thấy được, Lệ đại gia móc ra được chính là cái yếm trắng của nữ nhân, trắng bóng,

trên

đó dường như còn thêu hoa, trong đầu nháy mắt liền

hiện

ra hình ảnh mỹ nhân lượn lờ đứng trước mặt, còn

không

phải vị nhị phu nhân ngày thường uyển chuyển kia sao.

Yếm kia là của nàng ấy!

Tùy tùng lại lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Lệ đại gia

một

cái, phát giác thấy

hắn

đặt yếm ngay chớp mũi ngửi sâu,

trên

mặt toàn là trạng thái thỏa mãn.

Lúc này cũng chỉ có Lệ đại gia mới hiếu được tâm tư chính mình.

hắn

cũng

không

vội mà tóm nàng.

Ngược lại, nhược điểm này rơi vào trong tay

hắn, lần này chạy thoáy, ngày sau còn nhiều thời gian, luôn có cơ hội gặp mặt, chính miệng tố tình, dằn vặt nàng từ từ.

Đến lúc đó, còn

không

phải nàng

sẽ

ngoa ngoãn mà mở hai đùi ra cho

hắn

chơi.

Nghĩ như vậy, Lệ đại gia càng

không

giấu du͙© vọиɠ trong lòng, quay đầu lệnh cho tùy tùng của mình “ Chuyện tối hôm nay,

một

chữ cũng

không

được

nói

ra ngoài, nếu để ta nghe được lời

không

nên nghe, đời này ngươi muốn há miệng cũng đừng nghĩ đến.”

Tùy tùng nhớ đến thủ đoạn mà ngày thường

hắn

tra tấn mấy gả sai vặt trong phủ,

không

khỏi rùng mình

một

cái, vội vàng đồng ý.

Lệ đại gia tuyệt đối

sẽ

không

nghĩ đến, lúc này trong phủ trạch Lệ gia,nơi Biệt Xuân Viện

đang

trình diễn

một

màn hương diễm phun máu mũi.

...

Màn trướng lay động, trong

không

khí toàn là hơi thở da^ʍ mị, thân thể như ngọc của mỹ nhân, hai chân mở rộng hết cỡ,

một

cái đầu chen vào giữa hai chân, chiếc lưỡi to lớn trong miệng liếp láp hoa huy*t ướŧ áŧ hơi động đậy, đỉnh đầu

hắn

đặt nơi hoa huy*t mỹ nhân rời ra

không

được.

Mật Nhi nắm lấy đầu nam nhân kéo

hắn

lên, ngay sau đó, chiếc lưỡi từ môi đỏ của nàng

đi

ra ngoài, cuốn lấy đầu lưỡi ẩm ướt của

hắn, rồi mặc

hắn

tùy ý dọc ngang trong miệng nàng, tựa như rắn nước, cả người trơn trợt.

Miệng

nhỏ

bên dưới sớm

đã

chảy tràn xuân dịch, chỉ chờ đợi côn th*t to lớn tựa cánh tay của Lệ Nhuận Du

đi

vào,

một

chút

một

chút cắm vào, khuấy động.

Mật Nhi càng thêm mềm nhũn, mẫn cảm, chỉ chốc lát liền tiết ra dưới thân

hắn.

Xuân thủy trào ra ngoài đều được nam nhân liếʍ mυ"ŧ tất cả, ngậm trong miệng, mùi vị ngọt ngào, mắt đẹp phiếm hồng, mặt mày như say, dường như hoa hải đường

đang

nằm triền miên

trên

người mỹ nhân, mặt mày đều sinh ra đưa đẩy xuân tình nhộn nhạo.

Hoan ái qua

đi, Mật Nhi nằm ngửa

trên

ngực năm nhân, chán muốn chết, thuận miệng hỏi “Tướng công thϊếp có chuyện

không

hiểu được.”

“Nàng

nói.”

“Lệ đại gia cạn tình, cấu kết người ngoài, làm như vậy mục đích là gì?”

Lệ Nhuận Du vuốt ve đỉnh đầu Mật Nhi, suy nghĩ nên mở miệng thế nào, thay phiên vuốt vé bộ ngực sữa của nàng,

không

nặng

không

nhẹ, tinh thần và thể xác Mật Nhi đều thoải mái, câu lấy môi thơm của

hắn

hôn sâu.

Đợi đến khi tách ra, khóe miệng

hắn

và nàng kết nhau cùng sợ chỉ bạc ngọt ngào,

hắn

nói

“Năm đó, phụ mẫu qua đời đột ngột, chỉ để lại hai huynh đệ



nhi là bọn ta, được nãi nãi nuôi dưỡng bên người, trong nhà ta là bối phận

nhỏ

nhất, ngày thường trưởng bối đối với ta hòa thuận, nãi nãi thương

yêu

ta hết lòng. Huynh trưởng ngày thường cùng

không

biểu lộ điều gì, nhưng

thật

ra nghĩ lại cẩn thận

thì

là ta quá sơ ý,

không

nghĩ đến trong lòng huynh ấy

âm

thầm so sánh, thậm chí vì thế mà nảy sát ý.”

“nói

vậy chính là

hắn

ghen ghét chàng.” Mật Nhi cọ cọ cổ trơn bóng của

hắn, giống như tiểu hồ ly lười nhác nằm trong ngực

hắn, nho

nhỏ

mềm mại, cũng là đau lòng

hắn

chịu nhiều cực khổ, trãi qua ba năm lạnh lẽo “hắn

không

nghĩ đến huyết nhục thân tình, đem chàng hại thành nông nỗi như vậy,

hắn

khôngđáng là huynh trưởng của chàng.”

Lệ Nhuận Du vỗ

nhẹ

bầu ngực sữa của nàng, chọc cho mỹ nhân trong ngực vặn vẹo, mắt hạnh mở to hỏi

hắn

“Chẳng lẽ thϊếp

nói

không

đúng?”

“Ta là đồng ý lời nàng

nói

.” Lệ Nhuận Du cúi đầu gần sát nàng, tỏ ra thân mật.

Mật Nhi lại

nói





ràng là đại ca chàng là huynh trưởng, chàng là ấu đệ,

không

đến lượt thừa kế sản nghiệp Lệ gia, tất cả đều là của

hắn,

hắn

gấp cái gì chứ mà hại chàng? Nãi nãi cùng trưởng bối hà khắc với

hắn, lại

yêu

thương chàng, cũng chỉ là muốn

hắn

có tiền đồ hơn thôi.” Buồn bực

nói

“Đạo lý đơn giản này, sao

hắn

lại

không

nghĩ thông chứ?”

Đúng vậy, ngày xưa huynh trưởng ôm

hắn

đặt

trên

đùi trêu chọc vui vẻ cùng nhau, sao lại đạo lý đơn giản thế này mà huynh ấy lại

không

nhìn ra chứ?