Chương 20-2

Lão tam lặng lẽ

đi

vào Biệt Xuân Viện, nhìn thấy Mật Nhi dựa cửa sổ phát ngốc, lặng lẽ

đi

đến phía sau nàng, vỗ

nhẹ

vai nàng

một

cái, “Muội muội.”

Mật Nhi nhìn thấy Lão tam lâu ngày

không

gặp, ánh mắt sáng ngời, lập tức đứng dậy “Ca ca, sao ca lại đến đây”

Lão tam nhìn khắp bốn phía, nhận ra là

không



một

hạ nhân nào,

không

khỏi buồn bực “Viện của muội trống trãi, cuộc sống

không

thú vị, Lệ Nhuận Du đâu, liền như vậy mà giam giữ muội?”

“Ca ca, đừng

nói

bừa.” Mật Nhi đưa cho

hắn

một

ly nước ấm, “hắn

có việc

đi

ra ngoài. Hôm nay thời tiết

thật

tốt, khó có khi ca đến đây

một

lần,

không

có việc

thì

không

lên đại điện, ca cũng đừng

ẩn

ý, mau

nói

đi.”

Nhìn nàng như vậy, lão tam

thật

hết cách,

nhẹ

chỉ chỉ cái trán của nàng, sau đó mới

nói: “thật

ra cũng

không

có chuyện gì nhiều, liền nghĩ muốn

nói

cho muội

một

tiếng, ân tình muội

đã

báo xong rồi, là đến lúc nàng phải theo ta trở về.”

“Hả?” Mật Nhi kinh ngạc “Ca ca, ca

không

phải

nói

là để muội hầu hạ

hắn

cả đời sao, lúc này cũng mới hơn

một

năm, còn chưa đến lúc rời

đi.”

“Là chưa đến lúc, nhưng ta thấy muội ngày càng lún càng sâu, lại

không

mang muội rời

đi, sợ muội càng khó khăn hơn.”

“Nhuận Du đối với muội rất tốt.”

“Tốt mà để muội phòng

không

gối chiếc?” Lão tam nhướng mày hỏi lại, rốt cuộc cũng bắt được sơ hở.

Mật Nhi lại

không

cho là đứng “Cùng

không

thể thời thời khắc khắc mà dính

trênngười mình được,

hắn

thật

muốn như vậy, muội cũng chướng mắt

hắn.”

Nhìn thấy nàng che chở cho phàm nhân kia như vậy, lão tam thở dài “Muội chẳng lẽ

không

nghĩ đến mấy ngày nay

hắn

bận việc gì sao?”

“hắn

bận là chuyện

hắn

nên làm.” Mật Nhi thuận miệng

nói

tiếp, như lại chạm đến ánh mắt sâu xa của lão tam, trái tim chậm rãi rơi xuống “Ca ca, ca là phát

hiện

điều gì sao?”

“Lời này ta

không

dám

nói.” Lão tam ăn ngay

nói

thật, “Chỉ là cần thiết

nói

để muội tỉnh ra, muội nếu

không

đi

theo ta, vậy cần nghĩ kỹ tính toán cuộc sống về sau ở nhân gia, bỏ qua chuyện người và

yêu,

hắn

rốt cuộc cũng là gã nam nhân, lại vừa khỏi bệnh, tinh lực tràn trề, đặc biệt là

trên

giường, ít nhiều gì cũng có nữ nhân nhìn trúng thân phận của hăn mà hung hăng chạy theo, liền sợ ngươi thần kinh thô,

không

nghĩ đến chuyện này.”

Mật Nhi lại cười cười

nói: “sẽ

không, ca ca. Muội hiểu Nhuận Du,

hắn

không

phải là người như vậy,

hắn

đối với muội rất tốt.”

Đúng

không, Lão tam mang trà uống

một

ngụm,

không

nói

chuyện này nữa, đem mục đích đến đây

nói

ra “Phượng tộc gửi thϊếp mời thành hôn.”

Vừa nghe đến Phượng tộc, trong lòng Mật Nhi liền lộp bộp: “Thiệp mời gì?”

Nàng nhận lấy thiệp hồng từ tay lão tam, chỉ thấy hai cái tên

trên

đó,

một

người là hoàng tử Phượng tộc, sắc mặt có chút mất tự nhiên mà đem thiệp cưới ném ngược về: “Việc này

thì

nói

với muội làm gì?”

Lão tam thấy nàng như vậy là biết chưa nguôi, cười

nói: “Bất quá là khi còn

nhỏ

tè dầm, vừa lúc tiểu

trên

giường nhà người ta, đó cũng là chuyện

đã

mấy trăm năm rồi, bây giờ có cái gì mà xấu hổ chứ.”

nói

rồi đem thiệp mời đưa lại cho nàng lần nữa “Ca là cầm của mình, đây là của muội, đừng quên thời gian đó.”

Mật nhi đỏ mặt nhận lấy, chờ lão tam

đi

rồi bèn lập tức ném

đi, mặt vẫn là đăm đăm. Lại sợ thứ này bị Lệ Nhuận Du nhìn thấy, khó tránh khỏi

sẽ

nghi ngờ, lại lần nữa tìm nơi giấu

đi.

một

khi yên tĩnh liền dễ suy nghĩ lung tung, lời lão tam

nói

vẫn còn văng vẳng bên tai nàng, rốt cuộc cũng

không

tin Lệ Nhuận Du

sẽ

là người như vậy, Mật Nhi lắc đầu, lại đem tâm tư nặng nề đè nén.

Buổi tối Lệ Nhuận Du trở về, rửa mặt xong rồi, đột nhiên ôm nàng từ phía sau, cằm nhẹn nhàng cọ

trên

cổ nàng, nỉ non

nói

“Phu thê là phải thành

thật

với nhau, Mật Nhi có phải nàng có việc gạt ta hay

không?”

Mật Nhi chột dạ vô cùng, nghĩ lại nghĩ người nên chột dạ là

hắn

mới đúng, ngay sau đó lắc đầu “không

có, sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

Lệ Nhuận Du cũng lắc đầu “không

có việc gì, tuỳ tiện hỏi mà thôi.”

Ánh mắt lưu luyến

trên

xương quai xanh của nàng, ở cổ, hơi thở liền nặng nề, bế nàng lên

đi

đến phía giường.

Chờ nằm

trên

giường khi mà Mật Nhi bị hôn đến mơ mơ màng màng, nam nhân

đanghôn nồng nhiệt lại bỗng nhiên ôn như, bỗng nhiên có rượu được đưa vào miệng nàng,

hắn

lại nồng nhiệt dùng sức hôn nàng. Mật Nhi lại bị rượu là cho chảy nước mắt, tay

nhỏ

chống lấy ngực nóng rực của

hắn, “Làm sao vậy, Nhuận Du?”

Lệ Nhuận Du lại giữ chặt cái gáy của nàng, lại đưa rượu vào miệng nàng, “Muốn nhìn dáng vẻ khi say của nàng.”

Mật Nhi bất đắc dĩ, cuối cùng cùng bị

hắn

chuốc say, đuôi cáo liền

không

biết lý do lại

hiện

ra, còn nằm trong ngực nam nhân mà ngủ.

“thì

ra nàng đúng

thật

là….” Lệ Nhuận Du ôm Mật Nhi, lại nắm lấy cái đuôi của nàng trong tay, giọng

nói

lại

nhỏ

dần: “Nàng

không

chịu

nói

thật, ta nên bắt nàng làm sao bây giờ.”

Sau mấy ngày, Lệ Nhuận Du vẫn bận rộn như trước.

Mật Nhi nhịn

không

được lại suy nghĩ, lại ngắn

không

được tin đồn nhảm nhí, có rất hiều lần hoá thành tiểu hồ ly leo lên mái nhà hóng hớt, nghe lén bọn nha hoàn

nóichuyện, mơ hồ nghe được, Dương nhị tiểu thư, lông mao đều dựng đứng, ngơ ngác mà đứng

trên

mái hiên.

“Ai có thể nghĩ được. Dương nhị tiểu thư này năm đó

không

rời

đi

cùng cha mẹ, mà bị đại gia của chúng ta giam cầm, còn giấu trong viện, cũng

không

sợ nhị gia biết.”

“Cùng

không

phải là sao, tiện nhân xấu xí

không

biết xấu hổ, bây giờ thấy đại gia tốt như vậy liền dính đến, nhị gia chúng ta là người

đã

thành thân, làm sao mà chịu nàng ta kia chứ.”

“Này là

không

nhất định nha, ta trước kia là từng hầu hạ nhị gia, có rất nhiều lần nhìn thấy

hắn

thủ da^ʍ với bức hoạ của Dương nhị tiểu thư” nha hoàn chậc lưỡi

nói

“Các người còn

nói

nữa, đồng nghĩa là hoạ chết người đó, đó cũng

không

phải là chuyện mà nha hoàn chúng ta có thể chạm vào, trong lòng nhị gia có bao nhiêu si tình a.”

“Ít

nói

bừa

đi,

hiện

tại

không

phải là có nhị phu nhân sao?”

“nói

cũng đúng, tướng mạo, dáng người nhị phu nhân, đều là ngàn dặm khó tìm được, chỗ nào mà tiện nhân kia có thể so được.”

“Hừ kia cũng

không

nhất định, nhưng ta là nghe

nói

nữ nhân kia có rất nhiều bản lĩnh!”



một

nha hoàn phát

hiện

ra

một

tiểu hồ ly trắng như tuyết trốn

trên

mái hiên, có người kéo tay áo nha hoàn khác cười hì hì, lại có người hướng hồ ly mà mở miệng, lại ngại xui xẻo “Chúng ta

không

trêu chọc được hồ ly tinh đâu, vẫn là

đi

nhanh

đi.”

không

chờ các nàng rời

đi, Mật Nhi liền nhảy khỏi mái hiên rời

đi.

Giọng

nói

ô ô,

đi

dọc đường đau lòng

không

thôi, chờ lấy lại tinh thần

đã

phát

hiệnđược bản thân đứng ở cửa sổ thư phòng, lén lút nhìn vào bên trong, lại thấy Lệ Nhuận Du ngồi ở bàn lật sách, đột nhiên hạ nhân

đi

vào, muốn

nói

lại thôi, Lệ Nhuận Du ngừng tay, đưa mắt nhìn, hỏi “Có chuyện gì?”

Hạ nhân

nói: “Dương nhị tiểu thư muốn gặp ngài.”

Lệ Nhuận Du chần chừ, sau đó khép sách lại: “Để nàng ta

đi

vào.”

Khoảnh khắc cửa lại

một

lần mở ra, lúc này

đi

vài là Dương nhị tiểu thư dịu dàng như bước, tay

nhỏ

nâng khăn, u oán nhìn Lệ Nhuận Du, thỏ thẻ

nói

“Nhuận Du ca ca.”

“Ngồi

đi.”

hắn

châm trà cho nàng.

Dương Uyển bỗng nhiên nắm lấy cổ tay

hắn, nhân cơ hội ôm lấy

hắn

“Nhuận Du ca ca, cuối cùng chàng cùng chịu gặp ta.” Khi

nói

chuyện hai dòng nước mắt

đã

chảy dài.

Nhìn

một

cảnh như vậy, Mật Nhi cắn cắn móng vuốt của mình, hận

không

thể liền nhảy bổ ra cào nát mặt nàng ta ngay bây giờ.

Lệ Nhuận Du

không

nhanh

không

chậm mà kéo hai tay của Dương Uyển ra, mắt thấy nàng ta muốn lao đến, lập tức bước nhanh

đi

đến sau bàn sách, bình tĩnh

nói: “Mong ngươi tự trọng.”

“Ca ca, chàng

không

biết mấy năm nay ta có bao nhiêu nhớ thương chàng.”

Dương Uyển ngẩn ngơ mà đứng tại chỗ, nước mắt lúng liếng đưa tình, kể ra tình ý của mình

không

dừng, “Năm đó, giải trừ hôn ước cùng chàng là ý của cha ta, vì

khôngthể cho ta hậu thuẩn sau này, đem ta chuốc say, lại suốt đêm thu thập hành lý mang ta rời khỏi thành, chờ đến ngày hôm sau ta mới tỉnh lại…”

nói

đến đây, nàng đột nhiên nhìn

hắn, nước mắt rơi càng nhiều hơn, nức nở

nói“Chàng

không

biết… Ta… Ta vì chàng, ngay cả nhà cũng đều từ bỏ,

một

lòng trở về chờ chàng, chỉ là ngàn vạn lần

không

ngờ đến, bị đại ca chàng cầm tù trong viện của

hắn. Ta chỉ là nữ tử mềm yếu,

không

có khả năng chạy trốn, vì muốn đến gần chàng thêm

một

chút, chỉ có thể mỗi ngày chịu đựng da^ʍ uy của

hắn, Nhuận Du ca ca, chàng phải biết tình ý của ta đối với chàng.”

Lệ Nhuận Du nhàn nhạt

nói: “Ta biết.”

Dương Uyển hai mắt sáng rỡ nhìn

hắn, còn mong đợi

hắn

nói

điều gì, nhưng đợi hồi lâu cũng

không

thấy

hắn

mở miệng,

trên

mặt có chút

không

nhịn được, nắm chặt tay, cúi đầu hỏi: “Ta biể chúng ta

không

thể trở về như trước được nữa, nhưng là ta vẫn muốn hỏi

một

câu, Nhuận Du ca ca, trong lòng chàng còn có ta

không?”

Dương Uyển

không

ngừng khát vọng chờ đợi đáp án của Lệ Nhuận Du, Mật Nhi cũng gắt gao nhìn chăm chăm

hắn.

Lệ Nhuận Du chưa từng chú ý đến

một

bóng trắng ngồi xổm trong góc kia, ánh mắt đặt

trên

mặt Dương Uyên, mở miệng

nói: “Nếu là có, người muốn làm gì?”

Nếu là có…

Nếu là có, lời

nói

này …

Đó chính là có!

Trái tim Mật Nhi nháy mắt vỡ vụn rơi đầy đất, ô ô mà nuốt lấy tiếng kêu nho

nhỏ

của chính mình.