Chương 21

Lệ Nhuận Du như

đã

phát

hiện, nâng mày nhìn nàng ở bên này. Thình lình Dương Uyển đột nhiên quỳ gối trước mặt

hắn

“Ta liền biết Nhuận Du ca ca đối với ta vẫn còn tình ý, ta cũng

không

cầu chàng bỏ phu nhân bây giờ, chỉ cần có thể ở cùng chàng, liền cho là

một

nha hoàn, ta cũng nguyện ý.”

Lệ Nhuận Du đưa tay vẫy vẫy nàng đến “Lại đây.”

Dương Uyển rưng rưng nước mắt, lại khó nhịn được vui mừng, thướt tha lả lướt mà

điđến bên người

hắn, vốn tưởng là

hắn

sẽ

đưa tay ra ôm lấy mình vào lòng, Lệ Nhuận Du liền lấy

một

phong thư dưới bàn đưa ra.

Dương Uyển có chút giật mình “Đây là?”

Lệ Nhuận Du

nói: “Đây là lộ phí cho ngươi, hy vọng về sau

không

cần xuất

hiện

ở Lệ gia nữa.”

Dương Uyển rưng rưng

đi

đến,

không

thể tin được

nói: “Vậy còn chàng? Nhiều nàm như vậy, ta

không

tin chàng lại

không

có chút tình ý nào với ta…”

Lời lại bị Lệ Nhuận Du chặn lại: “Thỉnh ngươi nhớ cho

rõ, ta là người

đã

có thê tử.”

“Ta

không

tin!” Dương Uyển

không

ngừng lắc đầu: “Nếu là trong lòng chàng

không

có ta, hôm nay

không

có khả năng chịu gặp ta, ta biết chàng hận ta, cố ý dùng cách này để trừng phạt ta, Nhuận Du ca ca, Uyển Nhi biết sai rồi, năm đó

không

nên rời bỏ chàng, chính là ta

không

còn cách nào khác, cha ta, ông ấy là người quyết định,

không

ai có thể thay đổi.”

Lại nghĩ đến chuyện gì đó, nàng giữ chặt góc áo của

hắn: “Có phải là chàng sợ nương tử chàng biết được, cho nên chàng mới cự tuyệt ta, Nhuận Du ca ca, ta

nói

rồi, chỉ cần được ở bên cạnh chàng, cho dù chỉ là

một

nô tỳ, ta cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần đừng đuổi ta

đi, ở chỗ tỷ tỷ ta

sẽ

đi

giải thích cùng nàng.”

Lệ Nhuận Du có thể chịu đựng được nàng ta giảo miệng, nhưng lại

thật

không

chịu được nàng ta nhắc tới Mật Nhi, khuôn mặt ôn hoà xưa nay

không

khỏi lộ ra

một

nự cười lạnh: “Dương Uyển, chuyện đến lúc này rồi mà ngươi còn

nói

dối.”

“Nhuận Du ca ca…” Nàng ngơ ngẩn

nói, lệ quanh hốc mắt, đáng thương vô cùng.

Lệ Nhuận Du nhìn nàng, đôi mặt hẹp dài

không

hề có chút thương tiếc, lạnh lùng

nói: “Lúc trước ta vì sao thành kẻ tàn phế, vì sao bị ngươi cùng Lệ Nhuận Mộng xoay quanh, ta còn nhớ rất

rõ,

hiện

tại

không

cùng ngươi nhắc lại chuyện xua, ta

sẽ

khôngcó

một

chút tình cảm nào đối với ngươi.”

Dương Uyển rốt cuộc từ trong mộng đẹp, lừa mình dối người chợt tỉnh, liên tục lui về phía sau, gần như ngồi bệt luôn dưới đất, thất thần lẩm bẩm: “Lúc trước, lúc trước ta cũng bị lừa, ta cũng

không

nghĩ

sẽ

hại chàng thành như vậy.”

nói

đến đây nước mắt nàng lăn dài, che mặt lại oà khóc.

Lệ Nhuận Du yên lặng nhìn nàng hồi lâu, chờ đến khi tiếng khóc dừng lại, mới gọi Cao Tân đến đưa nàng ta

đi.

Người

đi

rồi, Lệ Nhuận Du vẫn chờ ở thư phòng, đưa mắt nhìn sang góc cửa sổ,

nhẹgõ gõ lên bàn

nói

: “Ra đây

đi.”

Theo sau đó là

một

bóng trắng hoá thành người,

hắn

chưa nhìn

rõ,

đã

thấy người nọ bổ nhào vào ngực

hắn

oa oa khóc lên “Ta còn tưởng chàng

không

cần ta nữa, hu hu hu…”

Lệ Nhuận Du cảm thấy

thật

muốn cười, lại

không

hề kiêng dè, xoa đầu nàng, hỏi: “Nấp ở đây bao lâu rồi.”

“Chỉ, chỉ có

một

lát thôi.” Mật Nhi thút tha thút thít, nức nở

nói, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó liền đỏ cả mặt, hoang mang, bối rồi lại rất cẩn thận mà hỏi” Tướng, tướng công, vừa rồi chàng nhìn thấy gì sao?”

Đều là do nàng quá kích động, vậy mà lại quên biến thành hình người hoàn toàn rồi mới

đi

ra.

Xong rồi, xong rồi, ngàn vạn lần đừng để tướng công phát

hiện!

Mật Nhi khẩn trương nhìn

hắn, Lệ Nhuận Du xoa bóp khuôn mặt mượt mà của nàng: “Tiểu ngu ngôc, ta sớm

đã

biết.”

Hả!!!!!!

Mật Nhi mở to mắt, líu lưỡi: “Chàng, chàng chàng

nói

cái gì????”

Nhìn thấy nàng giật mình như thế, Lệ Nhuận Du khoé môi lộ ra ý cười, liền

nhỏ

giọng bên tai nàng

nói

“Ngày đó nàng say rượu, nằm

trên

giường mở rộng hai chân muốn tướng công chơi, lại

không

cẩn thận để lộ đuôi cáo của nàng ra, sau đó hỏi nàng lại

không

chịu

nói, tâm tình rất là buồn bực đó.”

Khó trách nhiều ngày nay thấy cảm xúc của

hắn

thấp xuống,

thì

ra là giận nàng dấu diếm.

Mật Nhi

nhẹ

nhàng kéo góc áo của

hắn, đỏ mặt

nói

“Tướng công, Mật Nhi biết sai rồi, chàng

không

cần lại giận nữa, nếu đem mình tức giận thành điên

thì

phải làm sao bây giờ.”

Lệ Nhuận Du rất là hưởng thụ lời xin lỗi vô cùng ngọt ngào của Mật Nhi, lại làm mặt doạ, “Chỉ

một

tiếng xin lỗi còn chưa đủ.”

“Vậy chàng muốn thế nào?” Mật Nhi cố lấy lại mặt mũi.

Lệ Nhuận Du bắt lấy tay

nhỏ

của nàng đưa xuống dưới giữa hai chân mình, Mật Nhi lại đỏ bừng mặt, “Sao lại sưng to lên nữa rồi.”



ràng là khi nãy còn nghiêm trang với Dương Uyển, lạnh lùng sắc bén, mà ở trước mặt nàng, lại lộ ra bộ mặt phóng đãng đến như vậy.

Mật Nhi miệng

thì

nói

oán giận như vậy, lại cũng bị

hắn

làm cho động tình, tự mình cởϊ qυầи, tách hai chân ra, đem



thịt sưng to của

hắn

ăn vào từng chút

một, nháy mắt đổ đầy mồ hôi, hai người cùng thoả mãn, phát ra tiếng rên rĩ

nhẹ

nhàng thoải mái.

Lệ Nhuận Du ôm lấy vòng eo của nàng bắt đầu đòi hỏi,

âm

thanh bành bạch càng lúc càng vang lên, bên ngoài đều nghe được



mồm

một, Cao Tân bất đắc dĩ nhìn bao to

đang

phồng lên

một

đống dưới háng mình, chỉ đành phải tiếp tục nhịn.

Đến khi trời tối, Lệ Nhuận Du mới ôm Mật Nhi ra ngoài, lại dùng quần áo bọc kín kẽ, chỉ lộ ra nửa cái đầu tròn tròn, Cao Tân tự nhiên cũng

không

dám nhìn nhiều, chờ nhị gia cùng phu nhân

đi

rồi, mới vội vàng chạy

đi

tìm thân ái của mình.

Mà Lệ Nhuân Du là

không

đợi được về đến phòng, chọn

một

bụi cỏ yên ắng ít người qua lại, đem Mật Nhi đặt xuống hung hăng chơi đùa, đầu tiên là nâng mông nàng lên cao rồi

đi

vào từ phía sau, lại mặt đối mặt đem hai chân nàng tách ra hết cỡ, cắm đến nỗi cánh hoa thịt non nớt cũng bị kéo ra ngoài, Mật Nhi cũng liên tục xin tha, khóc cũng

đã

khóc, nam nhân kia lại

không

có ý định khi dễ nàng, chỉ là muốn cho nàng biết lừa gạt

hắn

hậu quả

sẽ

ra sao.

Mật Nhi lại mang đầy uỷ khuất khóc sướt mướt, rầm rì, lại bị cắm đến run rẩy, vì vui sướиɠ mà lộ cả đuôi cáo ra, ve vẩy quét lên vòm ngực tinh tráng của

hắn, lúc lắc cái mông

nhỏ

để

hắn

cắm

đi

vào.

Vô tư

không

biết được có

một

đôi mắt

đang

nhìn trộm hai người, mặt đỏ tai hồng lại ngập tràn oán độc.

Cuối cùng cũng

không

biết

hắn

chơi đùa nàng bao nhiêu lần, khi bị ôm về phòng, bụng

nhỏ

của Mật Nhi

đã

căng trướng, nước xuân trong suốt cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ sữa đυ.c, hoà vào nhau theo chân nàng chảy xuống, ẩm ướt mà rơi đầy đất, nàng muốn cùng Lệ Nhuận Du

nói

chuyện, nhưng vừa mới mở miệng,

thì

dịch trắng bên trong cũng chảy ra, dính đầy khoé miệng, tất cả đều được Lệ Nhuận Du liếʍ sạch.

hắn

vẫn

không

thoả mãn, lại ôm nàng lên giường

yêu

thương

một

phen, chờ đến khi sắc trời dần sáng,

hắn

đem hung khí còn chưa mềm xuống đặt phía sau mông Mật Nhi, ôm nàng từ phía sau

đi

vào giấc ngủ.

Mấy ngày sau Lệ Nhuận Du đem mọi chuyện giao cho Cao Tân, bản thân

thì

ở cùng Mật Nhi trong phòng tận tình giao hoan. Nếu đổi lấy nữ tử bình thường sớm

đã

chịu

không

nổi tinh lực của

hắn, Mật Nhi là

một

yêu

tinh, lại là

một

hồ

yêu

mê người nhất trong các

yêu

tinh,

đã

có thế đáp ứng được Lệ Nhuận Du, lại đem

sự

mê người phô diễn ra hết,

trên

giường đều làm

hắn

mê muội.

Khi nhàn rỗi, Mật Nhi còn kể chuyện thường này ở Thanh Khâu, lại

nói

đến lúc nàng chưa biến thành người lưu lạc nhân gian, bị mãng xà tình dây dưa, lại bị thương nằm trong bụi cỏ thoi thóp.

Nàng vốn chỉ còn

một

hơi tàn, cho rằng mình sắp chết, lại

không

nghĩ là

sẽ

gặp được

hắn.

Lệ Nhuận Du thế mới biết nàng chính là hồ ly

nhỏ

trắng tròn kia,

nói

đến chuyện ba năm trước,

không

khỏi hỏi: “Lúc trước nàng

đã

đi

đâu?”

Mật Nhi

nói: “Khi đó ta thấy chàng muốn đem ta tặng

đi, liền

không

nghĩ muốn ở nhân gian nữa, nên vì thế liền về Thanh Khâu.”

Lệ Nhuận Du hỏi: “Sau sao lại đến tìm ta?”

Mật Nhi

không

dám

nói

cho

hắn

biết, chủ yếu là do lão tam ép nàng đến, liền

nói: “Nhớ chàng mới quay về, bằng

không

chẳng ai muốn chàng đâu nha.”

Lệ Nhuận Du ôm nàng,

nhỏ

giọng

nói: “Nàng

nói

không

sai, nếu là điều kiện của ta lúc trước, liền cho là trong nhà có núi vàng núi bạc, cũng

không

ai nguyện ý hầu hạ

một

người tàn phế của đời.”

Thấy giọng

hắn

nhỏ

lại, Mật Nhi cho là

hắn

lại nhớ chuyện cũ nên thương tâm, vội

nói“Ta đùa mà, chàng đừng coi là

thật,” lại dịu dàng dỗ dành

hắn, lắc mông cọ tới cọ lui trong lòng

hắn, đem đôi thỏ trắng cọ đến hồng hồng, Lệ Nhuận Du lại càng ôm chặt nàng thêm, cúi đầu liền đem nụ hoa hồng hồng trước ngực nàng ngậm vào trong miệng, mày mày khoé môi đều mang ý cười gian manh: “Mật Nhi ngoan, nếu là chăm sóc tướng công, đêm nay ngủ muộn

một

chút.”