Chương 2

Nào ngờ Thịnh Dao bỗng nhiên đứng bật dậy, quay đầu lại nhìn tôi.

Cho dù cô ta đang rất cố gắng để kiềm chế, nhưng trong giọng nói vẫn lộ ra sự mất kiên nhẫn:

“Mạnh Thính Trúc, đừng tưởng là ai cũng nghèo kiết xác như cậu chứ?”

“Tôi nhịn cậu lâu lắm rồi. Cậu nhìn xem có khi nào tôi mua những thứ đồ giá rẻ mà cậu gửi hay chưa?”

“Cậu có biết ba tôi là tổng giám đốc của công ty bất động sản lớn nhất thành phố này hay không?”

Lúc nói chuyện, hai người bạn cùng phòng khác cũng quay đầu lại, im lặng nhìn tôi không nói một lời.

Tôi có chút khó hiểu: “Nếu vậy thì lần đầu tiên tôi gửi đường liên kết, cậu cứ nói rõ với tôi không phải là được rồi.”

“Tôi cũng không phải loại người thích khoe giàu. Ngày thường tôi vẫn luôn rất khiêm tốn, đó là vì tôi không muốn tạo áp lực tâm lý cho cậu, không ngờ cậu còn không biết điều.”

Cô ta nhướng mày, “Khác không nói, chỉ riêng thùng nước giặt có mấy đồng mà đã được một thùng lớn này của cậu, lấy ra giặt quần áo, tôi mặc vào sợ là sẽ dị ứng.”

Hạ Lam ở giường đối diện cũng nói:

“Tiểu Trúc, ngày thường Dao Dao toàn xách túi Louis Vuitton, ngay cả dép lê cũng là Hermes, cậu ấy chắc chắn không cần phải tiết kiệm những đồng tiền này.”

Thịnh Dao cười một chút:“Đừng nói nữa, tôi đoán chắc cậu ấy cũng không nhận ra những thương hiệu này. Nói nhiều quá người khác cũng sẽ xấu hổ.”

Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, thấy đã sắp trễ giờ đi làm gia sư, vội vàng gật đầu:

“Đã biết, lần sau không gửi cho cậu nữa là được. Tôi phải đi rồi.”

Nếu mọi chuyện dừng lại ở đây thì cũng không có gì.

Dù sao trên thế giới này có người nghèo thì cũng có người giàu, ranh giới giữa mọi người rất rõ ràng, nước sông không phạm nước giếng là được.

Kết quả không lâu sau đó, một buổi tối nọ, Thịnh Dao lục tung ký túc xá suốt nửa buổi tìm đồ, bỗng nhiên xoay người lại:

“Tớ không tìm thấy tinh chất trứng cá tầm của tớ.”

Hạ Lam kinh ngạc mà nói: “Không thể nào, có khi nào là lần trước cậu đem về nhà rồi quên mang về hay không?”

“Không thể nào! Hôm qua lúc về đây, tớ đích thân bỏ vào trong túi, sáng hôm nay tớ còn dùng mà.”

Tôi ngồi đối diện màn hình máy tính điên cuồng gõ chữ, muốn nhanh chóng viết xong phần giới thiệu quảng cáo mà đối tác cần, nhận được khoản tiền nhuận bút 500 đồng kia.

Kết quả ánh sáng trước mắt bỗng trở nên tối sầm lại, Thịnh Dao đã đứng bên cạnh tôi.

Cô ta đứng từ trên cao ngước xuống nhìn tôi, giọng điệu không tốt: “Cậu có nhìn thấy chai tinh chất trứng cá tầm của tôi không?”