Chương 3

“Không có.”

Tôi cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục cặm cụi viết phần giới thiệu, kết quả Thịnh Dao thế nhưng đứng im không nhúc nhích bên cạnh tôi.

“Mạnh Thính Trúc, nói thật, mọi người đều là bạn cùng phòng, tôi cũng không muốn nghi ngờ cậu. Nhưng sáng hôm nay, tôi và Hạ Lam, Hùng Nhã đi chơi trốn thoát khỏi mật thất, chỉ có một mình cậu ở lại ký túc xá.”

Bàn tay đang lướt trên bàn phím của tôi bỗng khựng lại, tôi ngẩng đầu nhìn cô ta: “Cho nên?”

Thịnh Dao cũng không thèm khách sáo dù chỉ một chút: “Cho nên cậu phải mở tủ quần áo và tủ đựng đồ ra, để tôi kiểm tra một chút.”

“Chuyện này cậu không thể quyết định được. Cho dù cậu có gọi người cha làm tổng giám đốc công ty bất động sản của cậu tới đây cũng không thể quyết định được.”

Tôi nén xuống sự giận dữ trong lòng, cố gắng bình tĩnh mà nói,

“Báo cảnh sát đi. Để cảnh sát phát lệnh điều tra, đến lúc đó, cậu muốn lật tung ký túc xá hay toàn bộ trường học lên đều được.”

“Cậu!”

Mặt cô ta biến sắc, “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không?”

Nói xong, cô ta ngay lập tức lấy di động ra, gọi điện thoại ngay trước mặt tôi.

Vốn dĩ tôi cho rằng cô ta gọi cảnh sát, nào ngờ cô ta lại gọi cho người nhà:

“Mẹ, chai tinh chất trứng cá tầm mà mẹ vừa mới mua cho con tuần trước bị người trong ký túc xá trộm mất rồi.”

Chắc là muốn mẹ ruột đứng ra chống lưng cho mình. Bởi vì vừa nói xong câu đó, cô ta liền mở loa ngoài, vẻ mặt hung hăng vênh váo mà liếc nhìn tôi.

Kết quả, đầu dây bên kia điện thoại vang lên âm thanh của mẹ Thịnh Dao:

“Dao Dao, mẹ đang tính nói với con, con để quên chai tinh chất trứng cá tầm trên bàn, quên không mang đến trường ——”

Còn chưa dứt lời, Thịnh Dao đã ngắt điện thoại,

Thấy tôi lạnh lùng nhìn cô ta, Thịnh Dao cắn chặt môi, tính xoay người bỏ đi, lại bị tôi nắm chặt lấy cổ tay.

“Cậu đang làm gì vậy?!” Cô ta không nhịn được mà la lên, “Buông tôi ra! Đau quá!”

Đương nhiên phải đau rồi. Đôi tay này của tôi từ nhỏ đã quen làm việc nhà nông, một khi đã ra sức thì đại tiểu thư được nuông chiều từ bé nh cô ta làm sao có thể chịu được.

Tôi nén giận mà nói: “Xin lỗi đi.”

“Xin lỗi cái gì? Tôi bị mất đồ, trong ký túc xá chỉ có một mình cậu, chẳng lẽ tôi không nên nghi ngờ cậu hay sao?”

“Nhưng cậu không bị mất đồ. Chính miệng mẹ cậu nói.”

Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng vô cùng. Hạ Lam nhìn thấy tình hình không ổn, ngay lập tức xông ra ngoài gọi cô quản lý ký túc xá vào.