Chương 4: Tôi Ghét Cuộc Đời Thứ Hai Của Mình (4)

Beta: Kumaru, Rosie

Trans: Lemon

-------------------

Ngày hôm sau, tôi trở lại nhà tù.

Chuyến thăm thứ hai này có khởi đầu thuận lợi hơn ngày hôm qua. Vẫn là gã lính canh đó. Anh ta mở cửa ngay khi nhìn thấy mặt tôi.

Trước khi bước vào hành lang, tôi tò mò nhìn chằm chằm vào gã. “Kể từ khi ta đến, có ai khác đến thăm tên tù nhân này ngoài ta không? Jeremy, Charlotte, hay ai khác…? ”

“Dạ không thưa Tiểu Thư, lãnh chúa Agriche dặn tôi rằng không ai được phép vào trong.” Anh ta đáp.

“Ta đã vào rồi đó thôi”, tôi mỉm cười

Gã lính canh bất động trước lời nói của tôi, sau đó nheo mắt cười. “Tiểu Thư là người duy nhất tôi cho phép vào” anh ta nói. Anh ta có vẻ như đang nói thật.

“Tên ngươi là gì ?” tôi hỏi

“Dạ?”

“Tên của ngươi là gì?” tôi lặp lại lần nữa.

Mặc dù tôi trẻ hơn và nói năng không hề khách sáo tí nào, nhưng thay vào đó, tên lính canh lại đỏ mặt như thể tôi đang nói chuyện một cách tử tế. Anh ta dường như là kiểu đàn ông không quen được đối xử tử tế và nghĩ rằng tôi ưu ái anh ta.

“Tên tôi là Yo-an, thưa Tiểu Thư”.

“Cảm ơn ngươi, Yo-an. Ta mong rằng sự hiện diện của ta không làm khó ngươi.”

“Vâng, thưa Tiểu Thư”.

Mặt anh ta đỏ bừng khi tôi gọi tên. Anh ta lại bắt đầu cười. Những đốm đỏ dần dần xuất hiện dọc theo cổ như thể anh ta đang say. Gã cai ngục run rẩy trong phấn khích.

“Thật vinh dự khi được gặp Tiểu Thư Roxana, người mà tôi chỉ được biết đến qua những tin đồn. Tôi rất vui khi được giúp đỡ Tiểu Thư…”

Tôi mỉm cười với anh ta. Người cai ngục ngừng nói và tôi nhân cơ hội đi vào nhà tù.

Tôi không thích ngục tối. Không khí ở đây ngột ngạt và tôi thường lấy cớ để khỏi phải đi thăm tù. Cũng không tránh được vì lần này Cassis Pedelian là người đang bị nhốt ở đây.

Kéttttt

Tiếng cửa nhà tù kêu lên như thể cả trăm năm chưa được bôi dầu. Phải chăng tất cả các nhà tù đều như thế này? Trong các tiểu thuyết, phim ảnh và phim truyền hình, hầu hết các cửa nhà tù được miêu tả là những cánh cửa gỗ ẩm mốc với cửa sổ song sắt gỉ sét. Nhà tù ở đây cũng không khác gì. Việc bảo dưỡng công trình kém là chuyện hiển nhiên, hoặc có thể họ không xử lý được do độ ẩm xung quanh.

Khi tôi bước vào phòng giam của tù nhân, đôi mắt vàng đanh thép mang màu của mặt trời rực rỡ nhìn lấy tôi chằm chằm. Hắn ta nâng mắt nhìn tôi như thể không kìm chế được sự thù địch của mình đối với tôi dù chỉ một li.

“Ồ, hôm nay tỉnh rồi” tôi nói.

Vì lý do nào đó, tôi đã mong hắn ta bất tỉnh một lần nữa. Tôi lặng im.



Đúng như tôi dự đoán, có vẻ như hắn đang cố kiềm nén hơi thở khi nghe thấy tôi đến gần. Cuối cùng, hắn phá vỡ sự im lặng.

“Cô…” hắn cau mày.

Hắn ta có nhận ra tôi không? Hắn có vẻ không chắc chắn lắm, cứ như thể tôi là người mà hắn đang mong đợi.

Hắn ta đơ người khi thấy tôi hoàn toàn bước vào phòng giam.

“Hôm qua cô đã cho tôi ăn thứ gì vậy?” Giọng hắn đứt quãng, nhưng ánh mắt vẫn kiên định. Tôi nên nói là hắn ta dũng cảm hay ngu ngốc khi vẫn giữ cái sự kiêu hãnh ấy trong khi tay chân còn đang bị trói đây? Tôi hiếu kỳ. Tôi có một câu hỏi mà đã muốn hỏi hắn từ hôm qua. Liệu hắn ta sẽ trả lời tôi hay không?

“Tôi đã giải độc cho anh bằng một loại thuốc thử hóa học để gan của anh có thể loại bỏ bất kỳ chất độc nào” tôi lạnh lùng nói. “Anh có thể đã bị hạ một loại thuốc làm tê liệt. Nếu tôi không can thiệp vào, anh sẽ không thể suy nghĩ được gì ra hồn trong năm ngày tới, đó là loại thuốc làm rối loạn tâm trí.”

Tôi nhận thấy rằng trên cơ thể hắn đã xuất hiện thêm nhiều vết thương hơn ngày hôm qua. Thông thường, những tù nhân bị đánh có vết răng trên môi - món quà lưu niệm khi họ cố gắng chịu đựng hình phạt. Tôi không có ý định chữa lành cho hắn nếu hắn bị tra tấn. Vết thương do roi da gây ra quá nổi bật. Ai đó sẽ nhận ra nếu tôi cố gắng chữa lành vết thương hở trên lưng hắn.

“Cô thực sự nghĩ rằng tôi nên tin cô?” Cassis nói.

“Anh có vẻ minh mẫn hơn hôm qua.” tôi đáp. “Bây giờ, chúng ta cuối cùng cũng có thể nói chuyện một cách tử tế rồi.”

Môi hắn mím chặt khi nghe những lời tôi nói, tâm trí hắn ta vẫn phân vân trong việc có nên tin tôi hay không. Đôi mắt hắn tràn ngập sự mong đợi như thể muốn hỏi thêm điều gì, nhưng hắn có vẻ là người có tính cách cẩn trọng.

Hắn đã lựa chọn nói một cách thận trọng. “Thuốc giải mà cô đưa cho tôi, nó có phải là để chữa lành hoàn toàn cho tôi không? Cô đã cho tôi loại thuốc gì? ”

“Không hoàn toàn…” tôi đáp.

Tôi có thể thấy cảm giác dằn vặt của hắn thoáng qua đôi mắt. Rất nhanh sau đó, mặt hắn đơ ra. Hắn liếʍ môi.

“Cô rốt cuộc là ai?” Giọng nói đứt quãng của hắn kéo dài và vang dội trên mặt đất. Mặc dù giọng điệu của hắn ta rất ấn tượng, nhưng khuôn mặt của hắn vẫn cúi gằm mặt xuống sàn nhà. Tôi bỗng muốn trêu chọc hắn một chút. Nếu muốn biết danh tính của ai đó, không phải ta nên giới thiệu bản thân mình trước sao?

“Cassis Pedelian ”tôi nói.

Hắn tỏ ra lưỡng lự khi nghe thấy tôi thốt lên tên mình.

“Có đúng không?” Tôi nhẹ nhàng nói. “Thật vui được gặp anh. Hmmm, và tên tôi có thể là gì nhỉ?”

Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn có chút hy vọng rằng người đàn ông này không phải là Cassis Pedelian và tôi đã không trọng sinh thành một nhân vật trong bất kỳ cuốn tiểu thuyết nào cả. Tù nhân có thể khác với những gì tôi mong đợi hoặc cốt truyện có thể đã thay đổi từ khi tôi sinh ra. Giọng điệu cọc cằn của hắn ta đã phá tan suy nghĩ của tôi.

“Đúng vậy, đó là tên của tôi” Cassis đáp. “Vì vậy, cô biết tôi là ai và để mấy tên tay sai phục kích tôi. Cô bắt tôi là có chủ đích để rồi đưa tôi đến đây.”

Mẹ nó, vậy là mình đoán đúng rồi. Mình đã bị đưa đến một cuốn tiểu thuyết R-19

“Cô khá do dự về việc tiết lộ danh tính của mình. Cô có phải là tay sai của tên Agriche bẩn thỉu đó không?” Hắn hỏi.

Tên khốn đáng thương này. Bằng cách nào đó hắn ta dường như đã biết mình đã bị bắt cóc bởi người nhà Agriche.

Và lần nữa, người cha già đáng kính của tôi không có ý che giấu danh tính của mình hay việc ông ta tham gia vào một tội ác. Ông ta làm bất cứ điều gì mình muốn bất chấp dư luận và chỉ mỉm cười trước bất kỳ ý kiến khinh bỉ hay phản đối nào.

Tôi đứng im rồi thở dài, “Tôi cũng đã tò mò trong một thời gian”

“Tôi hỏi cô là ai. Hãy trả lời tôi trước.” Hắn nói.



Tôi phớt lờ cơn giận dữ của Cassis Pedelian và tự hỏi rằng hôm qua mình đã băn khoăn điều gì.

“Anh không thể nhìn thấy gì với đôi mắt này, phải không?” tôi hỏi nhẹ nhàng.

Sự tĩnh lặng bao trùm chúng tôi nơi ngục tối. Cassis chẳng chần chừ mà đáp lại tôi. “Đúng vậy. Tôi bị mù”.

Tôi bước lại gần hắn ta. Đôi mắt hắn dõi theo chính xác âm thanh bước đi của tôi. Khi tôi mở cửa nhà tù, dường như Cassis đã theo dõi chuyển động của tôi một cách tự nhiên và giao tiếp bằng mắt với tôi. Chẳng có gì ngạc nhiên khi tôi không chắc rằng liệu hắn ta có bị khuyết tật thật hay không.

“Mấy ngón tay đây ? ” tôi phải kiểm tra thử. Tôi đưa tay ra và vẫy trước mặt hắn.

“Dừng lại đi!” Hắn nói. Tất nhiên rồi, hắn ta không trả lời trực tiếp cho tôi được vì hắn có biết đâu. Tôi đã bắt đầu hiểu tính cách của hắn. Hắn ta quá ngay thẳng để có thể nói dối ngay tức thì.

“Cũng có lý.” Tôi nói. “Anh phản ứng có chút chậm khi chúng ta gặp nhau ngày hôm qua.” Nếu mắt tên này có thể nhìn thấy tôi rõ ràng, thì hắn sẽ thể hiện một chút do dự khi lần đầu tiên nhìn tôi. Đôi mắt của hắn sẽ không chuyển qua chuyển lại như bây giờ, mặc dù mũi chúng tôi gần như chạm vào nhau. Tôi rõ hơn bất cứ ai rằng vẻ đẹp của mình là một vũ khí và bên cạnh đó....

Cassis không hề nhận ra tôi. Một khi hắn nghi ngờ tôi là tay sai, tôi gần như biết chắc rằng hắn ta đã bị mù.

Khi hắn ta lần đầu bước vào toà lâu đài, con mắt của hắn vẫn ổn. Hắn ta còn trừng mắt nhìn cha tôi, anh chị em của tôi và cả tôi trước khi bị lôi vào hầm ngục.

Một trong mấy tên lính canh chắc chắn đã đánh hắn ta bằng một cây gậy, điều đó đã làm suy giảm thị lực của hắn.

Sau cùng tôi cho rằng rốt cuộc hắn ta không hề bị cho uống một loại thuốc làm tê liệt nào cả. Tôi nhìn kỹ vào sự kìm nén của hắn. Tay và chân hắn vẫn bị trói bởi sợi dây dày. Sợi dây bao gồm các dải da quỷ; gần như không thể phá hủy. Việc giam giữ Cassis hẳn là rất khó nếu các lính gác phải dùng đến các biện pháp kiềm chế mạnh tay để khuất phục hắn ta.

Tôi đã bị kinh ngạc bởi ánh mắt hắn nhìn tôi ngày hôm qua trong phòng giam này. Vì hắn bị mù, có phải chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên khi chúng tôi đã nhìn vào mắt nhau lúc trước?

Ánh mắt tôi nhìn xuống cơ thể hắn, tìm kiếm những dấu hiệu khác của chấn thương hay bất cứ thứ gì gây cản trở.

Tôi phát hiện ra một cái gì đó. Không chần chừ, tôi cúi xuống xé áo hắn, để lộ nguyên cả ngực. Lông mày hắn nhướng lên vì kinh ngạc bởi cái đυ.ng chạm của tôi.

Một hình xăm xoáy nhỏ đã được khắc trên bụng hắn ta. Những đường đen lặn lên xuống, theo những đường trên cơ bụng hắn. Tôi đã quen thuộc với chú thuật này. Câu thần chú mang đến nỗi đau dữ dội cho chủ thể của nó. Tôi ngạc nhiên rằng Cassis vẫn có thể có hành động chống đối.

“Đừng lo lắng, câu thần chú chỉ là tạm thời,” tôi thì thầm. Tôi nheo mắt và nhìn vào mặt hắn ta khi nói chuyện cùng hắn. Lại một lần nữa, hắn dường như đang nhìn thẳng vào mắt tôi...

Cái vẻ mặt đầy sự áp bức này của hắn ta không lẫn đi đâu được . Hôm qua, hắn ta còn để lại ấn tượng tốt và dịu dàng với tôi khi đang bất tỉnh. Hôm nay không giống vậy . Thay vì tỏa ra khí chất của một chàng trai mười bảy tuổi, thái độ uy quyền và đôi mắt vàng của hắn ta lại toát lên vẻ ngoài của một quý tộc.

“Tôi sẽ để cho mắt anh nghỉ ngơi một lúc.” tôi nói.

Hắn không có vẻ sợ hãi hay lo lắng. Đôi mắt ấy chỉ lặng lẽ quan sát tôi.

“Tôi nhận ra câu thần chú này” tôi nói. “Thị lực của anh sẽ dần trở lại sau hai ngày. Sẽ là sai lầm nếu anh cố gắng chữa lành vết thương nhanh hơn. Chú thuật có thể trở nên tồi tệ hơn nếu tôi cố gắng can thiệp”

Cassis không nói gì, như thể hắn ta đang đấu tranh tư tưởng xem lời tôi nói có thật hay không.

“Có thể anh không tin điều này, nhưng tôi không muốn anh chết” tôi nói khẽ.

"Cô—" hắn nói. Vẻ mặt hắn thay đổi khi nghe thấy sự chân thành trong giọng nói của tôi.

“Thứ lỗi cho tôi” tôi nói.

“Đợi đã." Cassis vươn về phía tôi với đôi mắt bị mù, nhưng tôi né tránh hắn dễ dàng và rời khỏi nơi giam cầm tăm tối đó.