Chương 5: Tôi Ghét Cuộc Đời Thứ Hai Của Mình (5)

Beta: Rosie ; Trans: Xiu

--------------------

Tôi mang theo tâm trạng nặng nề rời khỏi ngục tối. Người thanh niên bị nhốt trong phòng giam đã tự xác nhận mình là Cassis Pedelian. Mặc dù tôi đã hy vọng một điều khác, nhưng tôi không thể phủ nhận việc mình là ai, gia đình và câu chuyện phản diện mà giờ tôi đã bị đẩy vào. Tôi bất giác đặt ngón tay lên môi.

Chết tiệt, tôi phải tìm ra bước tiếp theo.

Chính là cuốn sách. Tôi nhớ hầu hết mọi chi tiết. Nó kể về hành trình mà nhân vật chính mang đến sự diệt vong cho gia tộc Agriche…

Hồi tưởng lại

Tôi ở Hàn Quốc và bị căng thẳng về bài luận văn năm cuối của mình. Vào một trong những khoảng thời gian tệ nhất trong cuộc sống của một sinh viên đại học ấy, một người bạn cùng lớp đã giới thiệu cho tôi một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng.

Lúc đó, tôi đã quá bận rộn và rơi vào trạng thái thiếu ngủ. Thông thường, tôi là người quá nghiêm túc để tin rằng một cuốn tiểu thuyết lãng mạn sẽ làm mình vui lên, nhưng khi cô ấy dúi cuốn sách vào tay tôi, tôi đã vô thức đọc tiêu đề:

Hoa địa ngục.

Tựa sách nghe buồn nôn quá đi. Khi tôi lật cuốn sách để đọc phần tóm tắt ở phía sau, tôi đã phải kiềm chế tràng cười đang cuồn cuộn trong bụng mình. Nếu cái mác dành cho lứa tuổi 19+ không làm tôi mất hứng, thì những dòng quảng cáo đó hẳn là của một cuốn tiểu thuyết hậu cung đảo ngược. Câu chuyện xoay quanh Sylvia, người đã chọn được người tình trong số nhiều nam ứng cử viên trong một cuộc phiêu lưu đầy đau khổ.

Nhân vật nữ chính và các nam chính xuất thân từ năm gia đình cao quý, cai trị một vương quốc và có thể dễ dàng nhận ra bởi màu sắc đặc trưng của gia tộc: xanh lam, trắng, đỏ, vàng và đen. Sylvia là hậu duệ của nhà Pedelians “gia huy màu xanh lam”.



Không có lời mở đầu, tôi quay sang trang đầu tiên.

Trong chương đầu tiên, Sylvia được miêu tả là một cô gái xinh đẹp, quyến rũ có mái tóc dài vàng óng ánh như ánh mặt trời. Cô ấy sinh ra trong một gia đình giàu có tràn đầy yêu thương, vì vậy cô lớn lên mà không gặp khó khăn gì. Trong tất cả các anh chị em của mình, cô ấy có mối liên kết đặc biệt với một trong những người anh trai.

Liệu cuốn tiểu thuyết này có vô lý không nhỉ? Tôi nghĩ. Thông thường, anh chị em trong những gia tộc như vậy thường đấu đá lẫn nhau, phải không?

Cuốn tiểu thuyết đi sâu vào chi tiết về mối quan hệ anh chị em ấm áp của Sylvia. Cô và anh trai của mình thường xuyên trao cho nhau những cái ôm trìu mến, nói những lời yêu thương kiểu như ‘Anh yêu em’ như cơm bữa và điều đó thậm chí còn biến họ thành những người chị em hoàn hảo trong mắt cha mẹ mình. Trong này có đủ rác để khiến bạn phải nhổ cả gan ra.

“Dù sao thì cũng chỉ có thể là tiểu thuyết mà thôi,” tôi cười khẽ.

Nhiệm vụ của Sylvia bắt đầu từ sau sinh nhật thứ mười lăm, khi người anh trai quý giá của cô biến mất.

Cassis đã được gửi đi trinh sát về những biến động đáng lo ngại dọc biên giới của Pedelian trước khi bị mất liên lạc. Tất nhiên, gia đình anh ta đã điên cuồng tìm kiếm người con đó, nhưng mọi sự tìm kiếm của họ đều vô ích.

Thủ phạm rõ ràng là "gia huy màu đen”: gia tộc Agriche.

Quả là sự mô tả phù hợp cho những kẻ xấu, tôi đã nghĩ vậy. Đôi mắt của tôi để ý đến hình minh họa gia huy của gia tộc Agriche.

Tình yêu không bao giờ biến mất giữa những người nhà Pedalians "gia huy màu xanh", người chiến đấu cho công lý; và Agriche "gia huy màu đen", những kẻ mang tội ác đầy mình, một gia tộc chưa bao giờ hòa thuận. Hơn nữa, ngay trước khi Cassis Pedelian mất tích, một cuộc chiến lớn giữa những người đứng đầu hai gia tộc Agriche và Pedelian đã nổ ra.

Các nhà quý tộc đều có địa vị ngang nhau. Cuối cùng, nhà Pedelians không thể bắt đầu một cuộc điều tra chống lại nhà Agriche; không có bằng chứng nào cho thấy “gia huy màu đen” có liên quan. Cha của Cassis chỉ có thể ôm nỗi hổ thẹn vì không thể tìm thấy con trai mình.



Ở vị trí của một người đọc, tôi nhận thức được số phận của Cassis Pedelian từ đầu. Một cách tự nhiên, tác giả đề cập rằng một xác chết đã được vứt bỏ trên điền trang của nhà Agriche.

Và cứ thế, 3 năm trôi qua.

Sylvia không hề từ bỏ việc tìm kiếm tung tích anh trai mình. Khi cô ấy 18 tuổi, đồng nghĩa với việc đã trưởng thành, cô ấy quyết định tự mình tìm kiếm. Từ đó, những phân cảnh gắn mác 19+ cũng bắt đầu xuất hiện.

Trong những lần làm nhiệm vụ, Sylvia từng chạm trán kẻ thù, gặp đồng minh của gia tộc, các lãnh chúa nam và những người thừa kế (trong một vài đoạn tôi đọc lướt). À, sự tiếp xúc của Sylvia và những người đàn ông. Lúc đó, tôi nghĩ những cảnh này thật điên rồ. Tôi bắt đầu gạt nữ chính sang một bên mà cảm thấy hứng thú với những khoảnh khắc lãng mạn và táo bạo đến mức đỏ mặt, đặc biệt là những phân cảnh bắt cóc và giam giữ….

Sau khi đọc xong cuốn tiểu thuyết, tôi kết luận rằng, tất cả các nhân vật trong đây đều là những kẻ dị hợm. Thậm chí còn có một kẻ nhà Agriche chết mê chết mệt Sylvia đến mức khó tin.

Trong suốt cuộc hành trình ấy, Sylvia đã bị bắt bởi một kẻ nhà Agriche. Theo một cách nào đó, cô ấy không thể nào may mắn hơn được. Với một phần nỗ lực tối thiểu, cô ấy đã vào được hang ổ của kẻ thù mà cô ấy mong muốn từ rất lâu. Ở đó, cô phát hiện ra rằng anh trai mình đã bị tra tấn đến chết theo lệnh của Lant Agriche. Sau đó, cô ấy trả thù toàn bộ gia tộc đó bằng cách liên minh với những người đàn ông khác từng yêu mình: các lãnh chúa và các gia chủ nhà “trắng, đỏ, vàng”. Họ đã phối hợp với nhau để hủy diệt gia tộc Agriche, và cuốn tiểu thuyết đã đặt một hồi kết mở khi Sylvia vẫn đang do dự trước những lựa chọn yêu đương của mình.

Hồi tưởng kết thúc.

Kịch bản này không đề cập đến sự giàu có hay nữ quyền.. Cô đọng mà nói, phần lớn cuốn tiểu thuyết đó kể về những cuộc gặp gỡ, sai lầm và phục tùng giữa Sylvia với các nhân vật nam chính và cuộc sống của cô ấy khi bị giam giữ.

Khỉ thật.

Tôi mừng vì Sylvia có một kết thúc có hậu trong cuốn tiểu thuyết, nhưng gia tộc Agriche đã bị hủy hoại hoàn toàn. Một khi Sylvia trở về và cho gia đình biết số phận của Cassis, cơn thịnh nộ của nhà Pedelians rất khủng khϊếp, họ đã tập hợp đồng minh và gϊếŧ tất cả những kẻ liên quan đến “gia huy màu đen”. Không có sự đồng cảm nào với người hầu, phụ nữ, hay con cái. Gia tộc Agriche đã bị xóa sổ.

Về nhân vật Roxana, người mà tôi cảm thấy thông cảm, cô ấy chỉ là một nhân vật nhỏ trong tiểu thuyết. Kết thúc của cô ấy khá là sáo rỗng. Cô ấy bị cha mình ép buộc quyến rũ một trong những nhân vật chính nhưng không thành công và cuối cùng bị vứt bỏ. Cô ấy chết trong cuộc thảm sát nhà Agriche khi người nhà Pedelian và đồng minh của họ xông vào lâu đài.