Quyển 2 - Chương 2

Thẩm Việt Qua biết bọn họ nhất định không chạy khỏi chó tang thi này chỉ có thể để Thẩm Việt Văn chạy trước, cậu ở lại đánh lạc hướng nó hi vọng sau khi nó ăn cậu rồi có thể buông tha cho Thẩm Việt Văn, như vậy khi cậu chết ở thế giới này trở về không gian hệ thống. Trong quá trình phán xét cậu vẫn còn một tia hi vọng không bị trừng phạt đến chết.

Không nghĩ đến khi cậu đang đối phó tang thi Thẩm Việt Văn thế nhưng quay đầu chạy lại, mà không để ý đòn công kích của chó tang thi, Thẩm Việt Qua phản ứng nhanh kịp thời tránh đi chổ yếu hại, móng vuốt liền rơi xuống bả vai, máu tươi phun ra kèm theo đau nhức làm Thẩm Việt Qua mất khả năng chiến đấu.

Cậu không còn sực lực ngã trên mặt đất nhìn thấy Thẩm Việt Văn vừa khóc vừa chạy lại, trong lòng liền xuất hiện cảm giác vừa cảm động vừa bất đắc dĩ. Xem ra vai chính thụ có tình cảm sâu đậm với mình cũng không phải chuyện gì tốt, lần này đúng là phải cùng nhau chết tại chổ này.

Ngay khi Thẩm Việt Qua nhắm mắt chờ chết, một dây leo khổng lồ từ không trung tấn công đến đánh thẳng vào đầu tang thi theo sau là một chiếc lá sen lớn giúp bọn người Thẩm Việt Qua ngăn mãnh vụn văng ra từ đầu tang thi khuyển.

Một giây trước con tang thi còn cực kỳ uy hϊếp một giây sau đã bị một kích trí mạng, tang thi khuyển khổng lồ trước mặt Thẩm Việt Qua ầm ầm ngã xuống, đá vụn xung quanh văng tán loạn. May mắn thay bọn người Thẩm Việt Qua được lá sen chặn lại tránh khỏi bị đá vụn tổn thương.

Thẩm Việt Văn đỡ Thẩm Việt Qua đang nằm trên mặt đất, kinh hỉ nói:

"Ca, có người cứu chúng ta.”

Thẩm Việt Qua lại không vui sướиɠ khi được cứu, từ khi cậu ra ngoài tranh giành vật tư đã quen với đồng loại chém gϊếŧ lẫn nhau, không ai vô duyên vô cơ cứu người cả, đối phương nếu có thể một kích đánh chết tang thi khuyển đã nói lên thực lực mạnh mẽ cở nào, hai anh em bọn họ một người tay trói gà không chặt người kia còn đang bị thương, trên người rốt cuộc có thứ đáng giá gì để đổi phương để mắt tới đây?

Thẩm Việt Qua chịu đựng cơn đau kịch liệt, tư thế nằm chuyển thành quỳ một gối, tay trái chống xuống đất tay phải kéo Thẩm Việt Văn ra phía sau, cho dù thân thể bị trọng thương cậu cũng bảo hộ em trai, cảnh giác nhìn chằm chằm vào chiếc xe phía trước.

Bụi bặm dần dần tiêu tan, chiếc xe việt dã phía trước cũng ngày càng rõ ràng, dây đằng và lá sen biến mất nhưng Thẩm Việt Qua biết chủ nhân của chúng nó đang ngồi trên xe việt dã, không biết hắn cứu bọn họ với mục đích gì.

Chiếc xe việt dã dừng cách họ khoảng 100m trên xe có một người đàn ông cao lớn bởi vì khoảng cách khá xa nên Thẩm Việt Qua không nhìn thấy diện mạo của hắn, chỉ có thể thấy đại khái người đàn ông này cao khoảng 195 cm, mặc áo ngắn tay màu đen cùng quần dài, ống quần nhét trong đôi boot quân đội sáng bóng, trên cổ còn đeo quần bài, cánh tay đầy cơ bắp, vai rộng eo hẹp, chân vừa dài vừa thẳng.

Tuy rằng còn chưa thấy mặt nhưng dựa vào kinh nghiệm của mình, mặt mũi người đàn ông này tuyệt đối không xấu, sắc tâm nổi lên, Thẩm Việt Qua cảm thấy vết thương của mình hình như không đau nữa.

(Lảm nhảm: chết vì mê trai là có thật)

Người đàn ông chậm rãi đến gần Thẩm Việt Qua rốt cuộc có thể nhìn rõ khuôn mặt hắn, đây là một người cực kỳ đẹp trai, mặt mày cương nghị, mũi cao môi mỏng nhìn diện mạo đây hẳn là mẫu người lạnh lùng, hắn lúc này lại mang theo một chút ý cười trông có vẻ vô hại, hắn từ từ bước đến chổ Thẩm Việt Qua vươn tay về phía cậu hoàn toàn không để ý sự đề phòng từ cậu, dễ dàng dùng tư thế ôm công chúa đem người bế lên.

Thẩm Việt Qua vừa định giãy giụa, người đàn ông liền cúi đầu dùng giọng điệu thân thiện như đang dỗ dành một chú mèo con: “Đừng cử động, tôi không có ác ý với cậu, trước tiên tôi giúp cậu chữa trị.”

Thân thể Thẩm Việt Qua rất đau, cậu kỳ thật chỉ là dựa theo thiết lập đệ khống không thể không phòng người lạ dòm ngó em trai nên giãy giụa một chút mà thôi, cậu biết người đàn ông này rất mạnh, nếu thật sự muốn làm cái gì bọn họ thì bọn họ cũng không tránh được, nghe hắn nói vậy cậu cũng không muốn động nữa.

Tần Kế Khai nhìn con mèo con trong ngực tâm tình rất tốt, hôm nay hắn nhận được báo cáo từ cấp dưới trong quân đội, nói xung quanh căn cứ xuất hiện tang thi khuyển tiến hoá đã làm trọng thương mấy tiểu đội đi ra ngoài thu thập vật tư, mà hắn thân là thành chủ đồng thời còn là dị năng giả hệ mộc hiếm hoi có được năng lực công kích và trị liệu.

Tiêu diệt khuyển tang thi và bảo hộ căn cứ an toàn là nhiệm vụ của hắn, cho nên mỗi ngày đều ra ngoài tuần tra một chút. Nhìn thấy tiểu đội không giải quyết được tang thi cũng sẽ giúp đỡ, hôm này vừa vặn hắn cuối cùng cũng đυ.ng phải tang thi khuyển đồng thời còn nhận được một bé mèo con.

Tần Kế Khai mặt ngoài bày ra một bộ dáng ôn hoà thân thiện, sau khi ôm Thẩm Việt Qua lên xe liền vén quần áo của cậu ra, lòng bàn tay tản ra một luồng ánh sáng xanh nhẹ nhàng che đi vết thương trên vai. Vết thương dưới ánh sáng xanh từ từ khép lại, da non lộ ra làm Thẩm Việt Qua ngứa ngáy hơi mím môi, giống như đang chịu đựng cảm giác khó chịu, thân thể tuy rằng vẫn căng cứng nhưng vẻ mặt đã không còn cảnh giác đề phòng như cũ.

Tần Kế Khai thực sự sẽ không cứu người tuy rằng đôi lúc nhìn thấy người khác gϊếŧ tang thi sẽ hỗ trợ nhưng trị liệu thì chưa từng có, hắn không phải người tốt lành gì. Ỏ tận thế này nếu muốn sống sót thì phải dựa vào chính mình. Nhưng vừa rồi nhìn thấy Thẩm Việt Qua giành giật sự sống với tang thi khuyển không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc khó hiểu.

Mèo con biết rõ mình không địch lại đối thủ mạnh nhưng vì bảo vệ đồng đội bằng lòng lưu lại, tâm hồn mạnh mẽ mà thánh thiện. Hơn nữa lại dũng cảm chiến đấu, vết thương máu me bê bết nhưng không ảnh hưởng đến dung nhan mỹ lệ của cậu ngược lại càng thêm gợi cảm yếu đuối đương nhiên sẽ hấp dẫn mãnh thú giống như hắn khao khát chiếm hữu.

Tần Kế Khai xuyên qua ánh sáng, mê muội nhìn sườn mặt Thẩm Việt Qua đôi đồng tử hắn sâu như mực, dưới cánh tay là cơ bắp căng thẳng của cậu, trên xe chặt hẹp đối phương dù cố kéo giản khoảng cách nhưng hơi thở của chú mèo nhỏ đang khẩn trương vẫn truyền đến. Tần Kế Khai cảm thấy mình giống như nhặt được một con mèo hoang đang bị thương, mèo con bất lực cảnh giác nhưng phải chịu sự cứu giúp của chủ nhân, đợi đến khi phát hiện mình thật sự được chữa khỏi. Chủ nhân cũng không có ý làm tổn thương mình, nó mới thả lỏng, tuy rằng thái độ cũng không tốt nhưng không sao cả, Tần Kế Khai sung sướиɠ nghĩ, hắn có thể làm con mèo này hướng hắn kêu meo meo.

Ghế lái và ghế phụ đều đã được Tần Kế Khai và Thẩm Việt Qua ngồi, Thẩm Việt Văn chỉ có thể ngồi ở ghế sau, y căn bản không hiểu được mạch ngầm của hai người kia, chỉ dùng ánh mắt kính trọng và biết ơn nhìn người đàn ông đã cứu bọn họ:

“Vị tiên sinh này, cám ơn anh đã cứu chúng tôi, chúng tôi chuẩn bị đến căn cứ D. Anh đang đi đâu vậy? chúng tôi có thể đi cùng anh không?”

Nghe được giọng người khác làm phiền, Tần Kế Khai hơi nhíu mày, thấy việc chữa trị gần như đã xong, mới quay đầu nhìn về phía sau, đây chính là người mèo con liều chết cũng muốn bảo vệ, Tần Kế Khai xẹt qua một tia khó chịu, không hài lòng mở miệng:

“Cậu là gì của em ấy?”

Thẩm Việt Văn sửng sốt một chút, y không hiểu vì sao người đàn ông này đột nhiên lại hỏi câu hỏi này, ngay lúc đang bối rối, Thẩm Việt Qua nhận ra không khí không quá thích hợp sợ em trai đắt tội người đàn ông này vội vàng nói:

“Chúng tôi là anh em, chuẩn bị đến căn cứ D, cảm ơn anh đã cứu chúng tôi, trên người tôi chỉ có một túi bánh mì nếu như anh không ghét bỏ tôi liền đưa cho anh. Có thể làm phiền anh cho chúng tôi xuống xe.”

Tần Kế Khai nghe được quan hệ của bọn họ không phải người yêu gì, đối với Thẩm Việt Văn cũng ôn hoà hơn một chút, thái độ dịu dàng: “Bánh mì các người cứ giữ lại đi, tôi có thể chở các người đến căn cứ D. Tôi là thành chủ căn cứ D, Tần Kế Khai, còn chưa biết hai người tên gọi là gì?”

Thẩm Việt Qua giật mình, người đàn ông trước mắt cùng Tần Kế Khải của thể giới trước diện mạo không có một chút tương đồng, tích cách cũng không giống nhau. Tần Kế Khai ở thế giới trước lạnh lùng, người trước mắt lại ôn hoà hơn rất nhiều, chẳng lẽ chỉ đơn giản là trùng tên?

Cậu nhanh chóng dò hỏi hệ thống, 1123 cũng rất nghi hoặc, nó xem xét lại tư liệu:

“Chuyện này…..Tôi cũng không rõ lắm, theo lý mà nói các thế giới nhiệm vụ tách biệt nhau, hơn nữa thành chủ căn cứ D trong cốt truyện chỉ là người qua đường, người làm vai chính thụ tử vong là một tiểu đội trưởng căn cứ D, hệ thống cũng không cũng không chú ý nhiều đến thông tin của người khác.”

Thẩm Việt Qua ngừng suy nghĩ về mối quan hệ của hai Tần Kế Khai này, cậu giới thiệu tên của mình và Thẩm Việt Văn, dù sao dáng người diện mạo đều là loại cậu thích, còn là một thành chủ dựa theo cốt truyện tuỳ tiện tìm cớ là có thể cùng hắn ngủ một đêm. Thẩm Việt Qua không chút để ý còn không quên dựa theo thiết lập nhân vật vụиɠ ŧяộʍ ném cho đối phương ánh mắt thăm dò và đề phòng.

Tần Kế Khai đang lái xe nhận được ánh mắt đề phòng của mèo con, hắn làm bộ như không phát hiện quyết tâm muốn đem mặt nạ ôn hoà đeo đến cùng, hắn sẽ kiên nhẫn bắt con mèo nhỏ nhạy cảm này. Chờ một ngày cậu buông lỏng cảnh giác lại đem cậu kẹp chặt vào thắt lưng, bắt cậu phải kêu meo meo.

Hai người rõ ràng là đang nghĩ cũng một chuyện, một người giả bộ ôn hoà một người lại giả bộ cảnh giác, chở theo một người ngốc bạch ngọt đến căn cứ D. Bởi vì thân phận thành chủ của Tần Kế Khai, được hắn bảo lãnh Thẩm Việt Qua và Thẩm Việt Văn hoàn toàn được miễn đi các bước kiểm tra thân thể và giao nộp thức ăn.

Tần Kế Khai còn ân cần muốn Thẩm Việt Qua ở nhà riêng bên cạnh hắn, trong lòng cậu rất hài lòng nhưng nét mặt lại đề phòng cự tuyệt hắn, cậu đương nhiên nhận ra ý đồ của Tần Kế Khai.

Nhưng với tư cách là anh trai vai chính thụ, nguyên chủ Thẩm Việt Qua ở thế giới này mang tâm lý đề phòng rất nặng, đối với em trai yêu thương vô cùng, đối với tất cả người khác đều không để ý tới, tất nhiên sẽ không dễ dàng tiếp nhận ý tốt của một vị thành chủ xa lạ cho nên Thẩm Việt Qua từ chối lời mời của Tần Kế Khai xoay người nhanh chóng kéo tay em trai rời đi.

Tần Kế Khai nhìn bóng lưng cậu chậm rãi thu hồi bàn tay mình, hắn nhìn bàn tay tiếp xúc da thịt Thẩm Việt Qua, khoé miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị, ánh mắt thâm trầm, một hạt bồ công anh mắt thường không thể nhìn thấy chui vào tóc Thẩm Việt Qua. Tần Kế Khai đứng nhìn theo hồi lâu, hắn thu hồi ý cưởi, lạnh lùng hướng thuộc hạ canh cửa nói:

“Hai người vừa rồi là khách quý của tôi. Họ có bất kì động tĩnh gì cũng phải báo lại với tôi.”

Ánh mắt thuộc hạ mang theo kính sợ, vị thành chủ trước mắt mang một thân dị năng đặc biệt cùng đầu óc đa mưu túc trí thành lập căn cứ này, vừa che chở cho bọn họ cũng đặt ra nhiều quy định, việc bọn họ phải làm là tuân thủ quy định. Hai vị khách kia tốt nhất đừng trêu chọc thành chủ, ánh mắt thủ vệ nhìn Thẩm Việt Qua và Thẩm Việt Văn đầy thương hại.