Quyển 1-Chương 12: Phong Khởi Tây Châu

Lý Văn Tước nhân cơ hội dẫn quân tiến vào địa phận Nhu Nhiên, gần như diệt tộc Nhu Nhiên.

Nhưng cuối cùng hắn cũng không diệt cỏ tận gốc, bởi vì Nhu Nhiên dù sao cũng hung dữ, Sắc Di dẫn các tướng của mình xông ra khỏi vòng vây, chạy suốt từ Nhu Nhiên về phía đông, sau đó xây Đông Nhu Nhiên mới, rồi tự cho rằng mình mới là Nhu Nhiên chính thống giáo, do chúng mới được thành lập và đang cố gắng sinh tồn nên hiện tại không phải là mối đe dọa lớn đến đất Trung Nguyên.

Đây này là một chiến thắng chưa từng có kể từ khi thành lập nước Đại Chương, không chỉ hoàng đế và các quan đại thần tự hào, mà người dân xung quanh huyện Trương Dịch ít nhất cũng có thể được hưởng hòa bình lâu dài.

Công chúa đã thành hôn vẫn có thể quay lại.

Sự nhẫn nhục chuẩn bị của các vị hoàng đế trước đây giờ đây sẽ trở thành thành tựu của vị tân đế ngày nay.

Nghe vậy, công chúa thở phào nhẹ nhõm.

"Theo như ngươi nói, Lý Đô hộ hẳn là một người đáng tin cậy."

Nàng mỉm cười, lông mày cong lên.

"Ta đã rời xa Trung Nguyên mười năm, đối với những sự kiện quốc gia đại sự cũng chỉ hiểu được một phần. Đa tạ Lục Thiếu khanh đã chịu khó nói cho ta biết."

Lục Duy dường như muốn nhìn thấy manh mối từ biểu hiện của công chúa.

Nhưng không có.

Công chúa tuy đã ở ngoài Trung Nguyên mười năm nhưng nụ cười của nàng vẫn mang nét dịu dàng ngây thơ.

"Điện hạ đã sai rồi."

Lục Duy thu hồi ánh mắt, vẻ mặt bình tĩnh như đang làm việc.

“Mặc dù hạ quan không nên đưa ra những nhận xét quá phận, nhưng thần có nhiệm vụ phải nhắc nhở người rằng, dù trước đây có người có viết thư cho công chúa dưới danh nghĩa Thẩm Nguyên, hay hôm nay chuyện người bị hành thích ở nơi đông người thì cho đến khi thủ phạm thực sự được tìm ra, tất cả mọi người đều là kẻ tình nghi, vậy nên xin công chúa hãy cẩn trọng.”

Công chúa lộ ra vẻ đau khổ: “Ta đạ Lục Thiếu khanh đã nhắc nhở, nhưng đường đến kinh thành còn rất xa, không biết chuyện hôm nay có xảy ra nữa hay không, chỉ sợ khó có thể ngăn cản. "

Lục Duy thực ra còn có rất nhiều đều muốn hỏi về vị công chúa này.

Nhưng riêng lần gặp đầu tiên giữa hai người dường như đã quá “khủng bố và sâu sắc”.

Hắn hiện tại là một vị Đại lý tự Thiếu Khanh ít nói, nếu tiếp tục người ta sẽ cho rằng hắn cổ quái.

Vậy là Lục Duy bèn đứng dậy.

"Đã muộn rồi, không phiền điện hạ nghỉ ngơi nữa, Lục Duy xin cáo lui."

"Ta tiễn Lục Thiếu khanh."

Công chúa đường đường thực ra không có chút khí phách nào, đứng dậy tiễn Lục Duy ra về cho đến tân của Hoa đình.

Khi Lục Duy ở kinh đô, hắn đã gặp rất nhiều người trong hoàng thất, họ có thể có tính khí khác nhau, nhưng không đều nho nhã và cao quý.

Công chúa Long Khang này, không, Bang Ninh công chúa thì khác.

Nàng là người dễ gần, lại hay nói chuyện, giống một tiểu thư nhã nhặn hơn là một công chúa.

Có lẽ gió và băng giá bên ngoài Trung Nguyên đã sớm làm mất đi niềm kiêu hãnh của người.

Gió lạnh, trăng sáng, đêm đông giá rét.

Lục Duy bước ra khỏi dịch quán, Lục Vô Sự vẫn đang đợi hắn ở bên ngoài.

"Lang quân." Lục Vô Sự cũng rất tò mò về công chúa, càng tò mò hai người bọn họ vừa mới nói chuyện gì, hắn không nhịn được hỏi: "Hôm nay công chúa bị hành thích, ngươi có bất kỳ manh mối nào hay không?"

Lục Duy liếc hắn một cái: “Hai tên thích khách thế nào rồi?”

Lục Vô Sự: “Trân người của tên thích khách đã chết tìm thấy một tấm lệnh bài. Trên đó khắc hai chữ của người Nhu Nhiên là Phục La. Đây là chức quan chính thức của thủ lĩnh một bộ tộc nhỏ ở Nhu Nhiên, tương đương với chức quan địa phương của Trung Nguyên. Còn người sống đó vẫn chưa chịu hé miệng, Lý Đô hộ vẫn đang thẩm vấn. Đánh giá về võ công và vũ khí họ mang theo, tất cả đều có dấu vết của người Nhu Nhiên, chỉ có khuôn mặt chúng là giống người Trung Nguyên mà thôi.”

Lục Duy: "Ngươi nghĩ thế nào?"

Lục Vô Sự: “Mấy năm gần đây, Nhu Nhiên đã đến các trấn biên giới để đốt phá, gϊếŧ chóc và cướp bóc. Lần nào chúng cũng bắt đàn ông và phụ nữ từ Trung Nguyên sang đó làm nô ɭệ. Nghe nói có một số người phụ nữ được quý tộc Nhu Nhiên sủng ái, nhưng cho dù có sinh con thì con cháu của họ cũng sẽ trở thành nô ɭệ, một số sẽ được huấn luyện thành tử sĩ từ nhỏ để tham gia các trận chiến. Mặc dù việc tìm được lệnh bài này quá rõ ràng, hai tên đó lại quá giống người Trung nguyên, nhưng tất cả mọi cử chỉ hành động đều giống người Nhu Nhiên nên chúng ta có thể hiểu được phần nào.”

Lục Duy: “Vậy ngươi cho rằng việc hành thích là do người Nhu Nhiên thực hiện sao?”

Lục Vô Sự suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Sắc Di dẫn người của mình trốn đến Thịnh Lạc và tự xưng là Khả Hãn, chúng chắc chắn ghét Lý Văn Tước vì đã gϊếŧ người Nhu Nhiên cho nên đương nhiên sẽ tìm cơ hội để trả thù bất kể thế nào. Nếu có chuyện gì xảy ra với công chúa cho dù công lao có lớn đến đâu Lý Văn Tước sẽ khó có thể xóa sạch tội lỗi."

Lục Duy: "Vậy tại sao Sắc Di không thể trực tiếp hành thích Lý Văn Tước mà lại gϊếŧ công chúa? Hắn lòng vòng như vậy cũng chỉ nhằm mục đích đổ tội cho Lý Văn Tước sao?”

Lữ Vô Sư bị mắc kẹt.

Ai lạ hận công chúa như vậy chứ?

Công chúa đã ở Nhu Nhiên mười năm, ấn tượng về nàng ở kinh thành đã sớm phai nhạt, cho dù có trở về triều đình để dưỡng già, nàng vẫn sẽ là một công chúa cao quý nhưng tầm thường, không thể ảnh hưởng đến bất kỳ ai.

Không, cũng không hẳn là không có ảnh hưởng, hoàng đế muốn dùng nàng để chứng minh cho chính mình, bây giờ tình thế trong triều đang rối như tơ, làm gì còn ai để ý đến chuyện một công chúa hòa thân đã mười năm quay về cơ chứ.

Ngoài ra còn có Nam triều, Yến Quốc, Thổ Dục Hồn.

Về phía Nhu Nhiên...

Không có manh mối.

Bởi vì có rất nhiều khả năng.

Lục Duy tưởng rằng mình có thể lấy được một số manh mối từ công chúa, nhưng có vẻ nàng biết gì về nó.

Vấn đề chính là nằm ở đây.

Một công chúa đã có thể có được chỗ đứng vững chắc trong ngoại tộc nhiều năm như vậy, lại có thể sống sót sau cuộc hỗn loạn đẫm máu ở Nhu Nhiên cùng giai đoạn giao tranh khốc liệt giữa hai nước, đến cuối cùng trở về an toàn, lại thực sự yếu đuối như vậy sao?



Lục Duy vừa rời đi, có thị nữ đi ra từ căn phòng nhỏ phía sau tấm bình phong.

"Điện hạ, người này dường như đang muốn thử nghiệm cái gì đó."

Người lên tiếng là Phong Chí.

Hai người đã trải qua mười năm với công chúa ở Nhu Nhiên, quan hệ rất tốt.

Vũ Lạc tiếp lời, không giấu vẻ bất mãn trên mặt, so với Phong Chí lời nói của nàng còn thẳng thắn hơn nhiều.

"Ta không hiểu. Làm sao hắn, một vị Thiếu Khanh trẻ của Đại lý tự lại có thể làm phó sứ giả đến đón người trở về? Triều đình có thể diệt Nhu Nhiên cũng là do công chúa đã đóng một vai trò quan trọng vào đó. Ngay cả khi người không nhận công về mình, bệ hạ cũng nên tin lời của người, vậy hà cớ gì lại phái người như vậy đến đón chứ?”