Quyển 1-Chương 13: Phong Khởi Tây Châu

"Hơn nữa cái tên Lưu Chính sử đó nô tỳ cũng đã hỏi qua rồi, cái tên Nhữ Dương Hầu đó vừa mới được phong tước nhưng cũng chỉ là hữu danh vô thực. Vậy thì cũng thôi đi, tên đó lại còn hỏi chuyện Thẩm Nguyên? Hoàng đế nghi ngờ cái chết của Thẩm Nguyên có liên quan đến người sao?Thật quá đáng!”

Công chúa cầm tách trà hoa cúc trên tay, cúi đầu nhấp một ngụm.

Khi nàng nhướng mày lần nữa, đó vẫn là một nụ cười thân thiện nhưng đã mất đi vẻ dịu dàng rụt rè vừa rồi.

“Hắn nhận mệnh của hoàng đế tới hỏi thăm, điều đó có nghĩa cái chết của Thẩm Nguyên quả thực có điểm đáng nghi. Lúc đầu ta không có cho Thẩm Nguyên tin tức gì, nhưng Thẩm Nguyên lại nói là ta gửi tin cho hắn trước,vậy chuyện này là ai đứng sau? Ta cũng muốn biết câu trả lời.”

“Về phần tại sao Thiếu khanh của Đại lý tự lại là phó sứ——”

Công chúa có vẻ trầm tư.

"Ta đoán hoàng đế đang nghi ngờ Lý Văn Tước."

Vì thế hắn mới lấy cớ đón công chúa, nhưng thực chất là đến trấn biên giới để bí mật điều tra.

Lý Văn Tước là thuộc hạ cũ của Thẩm Nguyên.

Sau khi Thẩm Nguyên chết, được thăng lên một chức vụ cao mà có lẽ phải mười hai mươi năm sau mới đạt được.

Nhu Nhiên nội loạn, Lý Văn Tước nhân cơ hội xuất quân giành được thắng lợi vẻ vang, thành tích của hắn đã vượt xa những người tiền nhiệm.

Đây là những việc mà Lý Văn Tước chỉ có thể làm sau khi thay thế Thẩm Nguyên, hắn quả thực có đủ động cơ hãm hại cấp trên của mình.

Tuy nhiên, Lý Văn Tước mới có công lớn nên việc điều tra không thể tiến hành công khai, Lục Duy chỉ có thể điều tra bí mật với tư cách là phó sứ.

“Còn vụ hành thích trước đó thì sao?”

Phong Chí nhớ lại cảnh tượng ly kỳ trên xe ngựa.

Nếu không có chuẩn bị trước, đối phương thật sự đã gϊếŧ công chúa.

“Ngay trước khi xuống xe, ta đã lén kiểm tra và phát hiện sàn xe đã bị bóc đi một lớp.”

Tấm đế mỏng giúp lưỡi dao đâm xuyên và tiêu diệt dễ dàng hơn chỉ bằng một đòn.

Người chuẩn bị xe ngựa nhất định là người của Đô hộ phủ. Nếu là như vậy, sự nghi ngờ đối với Lý Văn Tước càng lớn hơn."

Nhưng tại sao Lý Văn Tước lại muốn gϊếŧ công chúa?

Chẳng lẽ hắn thật sự cấu kết với tàn dư của Nhu Nhiên?

Lục Duy nói với công chúa những lời đó là có ý gì?

Phong Chí càng nghĩ càng cảm thấy điều đó có thể xảy ra, nhưng bằng chứng chưa đủ thuyết phục nên mọi thứ đã đi vào ngõ cụt.

c"Đừng suy nghĩ nhiều, lông mày của ngươi nhăn đến nỗi có thể gϊếŧ chết một con kiến rồi đó. Nếu đối phương thật sự muốn gϊếŧ ta, nếu lần này không xảy ra thì sẽ có lần khác. Chỉ cần chờ đợi mà thôi."

Công chúa nâng cằm, để lộ một phần cổ tay sáng bóng.

"Nơi này so với ta tưởng tượng còn náo nhiệt hơn nhiều, chỉ sợ chúng ta còn phải ở chỗ này lâu."

Vũ Lạc cười híp mắt: "Vậy chúng ta còn phải đi dạo dài dài, ngoài thành lạnh thấu xương, những năm này ta chưa từng trở về Trung Nguyên thăm thú lần nào!"

Phong Chí trừng mắt nhìn: “Xem người kìa, đợi đến kinh thành có khi đi chơi thâu đêm suốt sáng mất thôi.”

Vũ Lạc không để ý tới nàng, nhướng mày nói với công chúa: "Điện hạ, nghe nói trong thành có Phi Hồng Lâu chuyên làm món ăn Giang Nam, mùi vị khá ngon, lát nữa ta mua cho người ăn thử?"

Công chúa vui vẻ trả lời: "Được rồi, ngươi đi hỏi xem họ có bánh Quế hoa không. Ta vốn rất thích ăn món này, nhưng tiếc là ở Nhu Nhiên không có. Dù đầu bếp bên ngoài có làm thế nào cũng không ra vị đó được!”

Phong Chí vốn muốn nói gì đó, nhưng sau khi nghe công chúa nói, lại im lặng.

Công chúa vẫn mỉm cười.

“Hai ngày nay do quá sợ hãi nên “bệnh cũ lại tái phát”, không thể ra ngoài được, ngươi cũng không cần phải thủ vệ quá nghiêm ngặt, nếu không thì làm sao có thể tiếp tục diễn bộ phim này? Đừng quên, hiện tại ta chỉ là một kẻ bất lực. Công chúa yếu đuối, nếu tỏ ra quá lo lắng và phòng thủ, sẽ chỉ khơi dậy sự nghi ngờ của người khác, và Lục Duy sẽ là người đầu tiên nhắm vào ta. "

Phong Chí không còn cách nào khác ngoài đáp lại.

Chờ một lúc, nàng nghĩ nghĩ, nhưng vẫn có chút lo lắng: “Điện hạ, nếu không người nên ở lại đây thêm mười ngày nửa tháng nữa, đợi Tố và Lang Quân tới, lúc đó chúng ta đi cũng chưa quá muộn."

Công chúa nói: “Ta và Tố có chỉ thị khác cho hắn, hắn sẽ không tới đây mà trực tiếp đến kinh gặp chúng ta.”

Khi công chúa rời đang giả thích cho Phong Chí, Vũ Lạc đã lặng lẽ rời khỏi phòng trong.

Vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa, nàng đã chẳng còn tươi cười mà trở nên nghiêm túc như Phong Chí.

Một thị nữ của dịch quán đang đợi ở bên ngoài, nhìn thấy nàng liền tiến tới chào đón.

"Vũ Lạc tỷ tỷ, Đô hộ đặc biệt phân phó dịch quán chuẩn bị đồ ăn cho công chúa, xin hỏi bây giờ điện hạ có muốn dùng bữa không?"

Trước đó, biên thành này chưa bao giờ chào đón một người nào có địa vị cao quý như vậy.

Thϊếp thất bên cạnh Lý Văn Tước không có phong hào, nên không tiện chăm sóc cuộc sống hàng ngày của công chúa, Lý Văn Tước đàng tự mình sắp xếp mọi việc, đám người dịch quán đều không có kinh nghiệm nên đều sợ phạm sai lầm.

Thấy nang ta rụt rè như vậy cũng biết người ta chưa từng gặp qua chuyện này nên cũng không làm khó.

"Có món gì vậy? Hôm nay điện hạ bị sợ hãi, đường đi lại gập ghềnh, người chỉ muốn ăn chút gì đó nhẹ nhàng, nếu không có thời gian làm thì ta và người ra ngoài mua một ít đồ ăn làm sẵn là được ."

"Ta đã làm một ít mì cá nấu với nấm, mì thịt, nem cuốn, rau xanh, không biết món nào phù hợp với khẩu vị của người?"

“Cứ chọn cái gì ngon mà hâm nóng trước đi…”



Lưu Phúc trằn trọc mãi không ngủ được.

Hắn thực sự không quen với thói quen ngủ ngay khi trời tối.

Tuy nhiên, biên thành này không giống kinh đô, khi trời tối, số đèn dầu trong mỗi nhà đều tắt đi một nửa.

Hôm nay Lưu Phúc cưỡi ngựa ra ngoài đón công chúa, hắn cũng cảm thấy mình đáng lẽ phải ngủ trên giường vì lưng đau nhức, kết quả hiện tại lưng vẫn còn đau nhức nhưng tâm trạng vẫn rất tốt..

Hắn ngồi thẳng dậy, không gọi người hầu, cầm nến gõ cửa phòng bên cạnh.

"Lục Thiếu khanh, Lục ca, A Duy, ngươi nghỉ ngơi chưa?"

Ngoài cửa vang lên một giọng nói của Lưu Phúc, Lục Duy muốn giả vờ như không nghe thấy, nhưng đối phương vẫn kiên trì gọi cho đến khi hắn trả lời thì mới thôi.

Lưu Phúc quấn chăn ngồi xổm ở cửa, ngọn nến trong tay gần như đã tắt, hắn không chịu quay lại.