Quyển 1 – Chương 34: Phong Khởi Tây Châu

Dưới chiếc mặt nạ, nàng hơi nhướng mày.

Chương Ngọc Uyển không những nhận ra thứ này mà còn từng cầm nó trên tay, không chỉ cầm trên tay mà còn dùng nó để đánh người trước mặt đám người Nhu Nhiên đó.

Không biết vết máu trên đó đã được lau sạch chưa.

"Có thể mọi người có chút xa lạ với bảo vật này, nhưng nó không hề thua kém mũ miện ngọc trai của Triệu hoàng hậu chút nào, thậm chí có thể nói là còn tốt hơn. Những vị khách quý vừa rồi bỏ lỡ chiếc mũ miện ngọc trai thì không nên bỏ lỡ bảo bối này." Chu quản sự mỉm cười.

Những người không kiên nhẫn không khỏi thúc giục: "Lão Chu, ngươi đừng kiêu ngạo nữa, mau nói cho ta biết đi! Thứ này hình như không phải đến từ Trung Nguyên?"

Chu quản sự: "Đúng vậy, tên của nó là Nhật Đường Tô Hợp Tư, trong tiếng Đột Quyết có nghĩa là kho báu. Người Nhu Nhiên cũng nói tiếng Đột Quyết, và đây chính là Ngọc Trượng của họ."

Vật này đã được Khả Hãn của các triều đại trước sử dụng, ngọc trượng được làm bằng gỗ mun, nhưng cứng như đồng, nghe nói ban đầu ngọc trượng chỉ có miếng gỗ này, sau này không biết vị Khả hãn nào chịu ảnh hưởng của văn hóa Trung Nguyên nên sai người khắc lên đầu ngọc trượng hình con đại bàng, đính đá quý.

So với những đồ vật được chạm khắc tinh xảo ở Trung Nguyên, ngọc trượng này không hề tinh xảo, giá trị của nó nằm ở sức mạnh mà nó đại diện.

Nhu Nhiên bị diệt, vương trượng không có chủ lang thang bên ngoài, nghe nói Sắc Di khả hãn đang chạy trốn đã treo thưởng lớn cho ai tìm được vật phẩm này, nhưng không ngờ lại xuất hiện ở đây.

Lục Duy cũng làm theo, hắn lặng lẽ viết.

[Đó có phải là hàng thật không? 】

Công chúa: [Chắc là vậy, Như Nhiên đang có nội chiến nên sẽ không có gì đáng ngạc nhiên nếu nó bị mất hoặc bị đánh cắp. 】

Lục Duy nghi ngờ công chúa cố ý để người khác cướp mất ngọc trượng.

Với sự khôn ngoan của người nữ nhân này, suy đoán này hoàn toàn có thể xảy ra.

Có người đưa ra lời đề nghị ngay lập tức.

Một số người cũng phản ứng ngay sau đó.

Cây ngọc trượng nhanh chóng được định giá hai trăm lá vàng, gấp mười lần giá của chiếc mũ miện vừa rồi.

Mặc dù nó cũng là một bảo vật, nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì cũng có lý, bởi vì giá trị của chiếc mũ miện nằm ở truyền thuyết xung quanh của nó, nói là có giá trị thì cũng có giá trị, còn không thì cũng không có giá trị gì. Cây trượng này lại rất khác biệt, mới đầu đã trar ai trăm lạng vàng, về sau có thể sẽ càng cao hơn.

Những người này có thể không nhất thiết muốn nó, chẳng qua họ nghe qua chuyện của Sắc Di nên mới muốn đấu giá, sau này nếu như có thể sẽ bán với giá cao hơn.

"Chờ đã!"

Lúc này, đột nhiên có người phát ra âm thanh.

Giọng nói không lớn nhưng lại lan truyền khắp nơi.

Chu quản sự khẽ cau mày.

Kẻ gây rối đến rồi.

Ông đã gặp rất nhiều người như vậy, Sổ Trân hội cũng đã sắp xếp xong, khi người này đứng dậy, mọi người từ khắp nơi xông ra tóm gọn lấy hắn.

Vị khách đeo mặt nạ hoa lan thong thả nhìn trái nhìn phải.

“Tại sao, ta còn chưa kịp nói gì thì Chu quản sự đã chuẩn bị rồi? Chẳng nhẽ bỏ ra số tiền lớn như vậy để mua đồ, đến hỏi một câu cũng không được sao?"

Chu quản sự: “Đương nhiên có thể hỏi, nhưng chúng ta cũng cần phải đề phòng. Nếu quan khách đây thật lòng muốn gây rắc rối, ta không thể để ngươi ảnh hưởng đến những vị khách khác được.”

Đối phương cười nói: "Chu quản sự sao lại sợ hãi như vậy? Như chúng ta đều biết, Nhu Nhiên mặc dù bị Bắc triều tiêu diệt, nhưng tàn dư lại chạy đến phía đông gây dựng lại thế lực, Sổ Trân hội lấy ngọc trượng của bọn họ, chúng ta quả thực rất tò mò, nhưng nếu như vật này đến tay liệu người Nhu Nhiên có để yên cho chúng ta không đây?”

Chu quản sự: “Nếu như quý khách mua ngọc trượng, chúng ta sẽ hộ tống người trong phạm vi ảnh hưởng của Sổ Trân hội, tuyệt đối sẽ không để cho khách quý đây xảy ra chuyện gì. Nhưng nếu người rời khỏi nơi này, chúng ta cũng chẳng thể bảo vệ nổi.”

Mặt nạ hoa Lan hỏi: "Vậy các người có thể bảo vệ chúng ta đến đâu? Ở huyện Trương Dịch có tính không? Hay là chỉ ở thành Vĩnh Bình? Nếu ta làm mất rồi đi báo quan thì sẽ phải giải thích như thế nào? Nếu như ta nhớ không nhầm thứ này khác với mũ miện ngọc trai đó. Ban đầu nó là một trong những chiến tích trong cuộc chinh phục người Nhu Nhiên của Bắc triều. Nhưng bây giờ nó ở đây. Sau này nếu ta mua nhỡ đâu vì thứ này mà ta thành tội nhân thì sao, chẳng phải muốn khóc không ra nước mắt sao?

Tên này nói cũng có lý.

Mọi người bắt đầu bàn tán về nó những người ban đầu muốn đấu giá lại do dự.

Chu quản sự không thể tức giận trước mặt mọi người, vì vậy kiên nhẫn nói "Các hạ quá lo lắng. Đáng lẽ trước khi đến đây người phải tìm hiểu rõ về Sổ Trân hội chứ, nếu như đã đến chắc các hạ cũng nghe qua, một khi ngọc trượng đã ở đây thì chứng tỏ sẽ không có ai truy cứu, cho dù có...”

Người đàn ông ngắt lời ông: “Ý ngươi là, Nhu Nhiên và người Bắc triều đã thương lượng hết rồi ư? Cho dù ta có cầm cây ngọc trượng này đi khắp nơi thì Tây Châu Đô hộ phủ Lý Văn Tước cũng không thèm quản có đúng không?”

Chu quản sự nheo mắt lại, ánh mắt như đốt cháy chiếc mặt nạ của đối phương.

Đối phương không sợ hãi: "Mời Chu quản sự giải đáp vấn đề của ta, để ta có thể yên tâm đấu giá."

Chu quản sự: “Xin hãy yên tâm, nếu Sổ Trân hội dám đem thứ này ra bán đấu giá thì nhất định sẽ bảo đảm cho sự an toàn của các ngươi ở thành Vĩnh Bình.”

Vốn tưởng rằng tên đeo mặt nạ hoa lan sẽ tiếp tục tìm ra khuyết điểm, nhưng hắn ta lại gật đầu nói: "Vậy thì ta yên tâm rồi, hy vọng ngươi sẽ làm được như những gì mình nói."

Nói xong, hắn ta lại ngồi xuống.

Chu quản sự bị tên này làm cho cứng họng, nhưng ông không thể làm gì mà nghĩ rằng nếu cơ hội sẽ dạy cho mình một bài học.

Không biết có phải là do tên mặt nạ hoa lan hay không, nhưng sau sự việc này, sự nhiệt tình của mọi người đối với chiếc ngọc trượng đương nhiên không còn tốt như trước.

Những người đấu giá ban đầu cũng thu tay và ngừng tăng giá, cuối cùng nó rơi vào tay một người đàn ông trung niên.

Tuy nhiên, người mua có thể không nhất thiết phải là người mua thực sự, người mua quý mạng sống của mình như vàng và có thể ủy thác cho người khác tham gia cuộc đấu giá thay mình, cho dù xảy ra chuyện gì cũng có thể thoát được.

Chu quản sự vốn định bán ngọc trượng với giá cao hơn, nhưng khi thấy vậy ông chỉ có thể tức giận, bí nhớ cái tên "Mặt nạ hoa lan" vừa gây rắc rối và ra lệnh cho người của mình để mắt tới, nhất quyết không để hắn đi.