Quyển 1 – Chương 35: Phong Khởi Tây Châu

Sau chuỗi sự việc này, công chúa và Lục Duy đều dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi thứ.

Tình hình hiện tại của họ sẽ bị chú ý nếu rời đi hoặc tham gia đấu giá, cách tốt nhất là ngồi yên chờ xem điều gì sẽ xảy ra.

Không chỉ họ mà cả những người khác cũng chưa có ý định rời đi.

Bởi vì mọi người đều đang chờ đợi vật báu cuối cùng có giá trị gấp trăm lần ngọc trượng đó.

Nghe nói bảo bối này là một trong những bảo vật trân quý nhất những năm gần đây, hơn nữa nó còn là một người sống.

Mọi người đang thì thầm nói chuyện với nhau, đám người Lục Duy đứng gần đó cũng nghe được vài câu.

Có người cho rằng chính là Triệu hoàng hậu thất lạc đã lâu, dù sao trước đã có một chiếc mũ miện bằng ngọc, nên việc này cũng không hẳn là không thể.

Nhưng có người cho rằng, Triệu hoàng hậu đã mất tích ba mươi năm, nhan sắc có lộng lẫy đến đâu thì nhan sắc cũng sẽ tàn lụi, cho dù có xuất hiện tại cuộc đấu giá, chẳng lẽ vẫn có người mua một bà già như vậy về nhà? Vương miện ngọc trai là vô giá trị.

Cũng có người thần bí, nói rằng họ biết vật phẩm đấu giá cuối cùng là gì, quả thực nó quý hơn Triệu hoàng hậu xinh đẹp già nua rất nhiều.

"Đừng khoa trương như vậy, nhanh nói đi!" Có người thấp giọng thúc giục.

Tên đó có chút đắc ý, thấy chung quanh mọi người đều giả vờ bình thường nhưng thật ra lại nghe mình nói thì bèn thấp giọng đáp: “Vật đấu giá mấy ngày nay mới đến huyện Trương Dịch, ngày nó đến đường phố vô cùng náo nhiệt, chắc chắn các ngươi cũng biết.”

Nghe xong lời này thất thanh nói: "Chẳng lẽ ngươi đang nói Bang Ninh công chúa đã hòa thân trở về sao?!"

Mọi người xung quanh đồng loạt há hốc mồm!

"Ối!" Người vừa mua ngọc trượng buồn bã nói: "Nếu biết rõ, ta đã không mua nó rồi, bây giờ ta không có đủ tiền!"

Mọi người đều biết, nếu như công chúa thật sự bị bắt đến đây dùng làm vật đấu giá, giá trị nhất định sẽ cao hơn ngọc trượng mấy lần!

Nghĩ đến việc công chúa của một nước mà lại bị đem đi bán, để bàn dân thiên hạ chiêm ngưỡng và chơi đùa rồi trở thành đồ chơi của ai đó, nhiều người đột nhiên trở nên phấn khích.

Ngay cả khi không thể tự mua nó, chắc chắn cũng nên xem qua.

Lục Duy khỏi liếc nhìn công chúa bên cạnh.

Công chúa vẫn rất bình tĩnh, thậm chí không có chút lo lắng nào, hai tay đan vào nhau, dường như đang chăm chú lắng nghe lời nói của nam nhân.

Cũng phải.

Lục Duy nghĩ, thực ra họ đã đoán trước được điều đó, sau tất cả những lời cường điệu đó, sẽ thật kỳ lạ nếu đám người vẫn không đoán được bảo bối cuối cùng là công chúa, ngay khi gặp người phụ nữ trong hang động hắn đã đoán ra được điều đó. .

Hơn nữa, trên đường đi bọn họ đã gặp quá nhiều người, những không quyền thế ở đây không phải là con người, bọn họ trở thành đồ vật có thể tùy ý mua bán, thậm chí dùng làm thức ăn, chỉ để thỏa mãn những người không lo cơm ăn áo mặc mà thôi.

Có người bị người thân đem bán để giảm bớt miệng ăn, nhưng cũng có người có thể dễ dàng bỏ ra hàng chục nghìn thậm chí hàng nghìn lá vàng để thỏa mãn những ham muốn thầm kín của bản thân.

Ở một nơi có bản chất con người xấu xa như vậy, việc công chúa dám đem ra bán đấu giá như một món hàng thì có gì lạ?

Lúc này, đột nhiên có người chạy đến chỗ Chu quản sự rồi nói nhỏ vào tai ông điều gì đó.

Chu quản sự hơi sốc, rồi vô thức nhìn thẳng về phía hai người!

Sau đó ông ta lập tức mỉm cười, lớn tiếng nói: "Tìm mòn gót sắt không thấy đâu cả. Bảo bối cuối cùng này lúc này đang ở đây. Nếu như vị khách quý đã đến, sao không lộ diện?"

Tuy rằng hắn nói là khách quý nhưng hắn lại dùng ánh mắt trần trụi nhìn công chúa, như muốn lột bỏ mặt nạ và quần áo của công chúa rồi ném nàng lên sân khấu giống như đám bảo vật trước đó.

Lục Duy và công chúa biết rằng họ đã bị lộ.

Nghĩ kỹ lại, hai người họ đã có rất nhiều sai sót trên đường đi.

Hai người trong hang và Tề Nhị là tay sai của hắn, bà chủ cùng người đàn ông có râu vừa nhầm họ là người của mình nên đã mới đồng ý đưa vào.

Và, sự khác biệt nằm ở chiếc mặt nạ.

Trên lãnh thổ của người khác, làm sao có thể xóa bỏ mọi dấu vết, thậm chí gϊếŧ người, vì vậy dù cẩn thận đến đâu cũng không thể không để lại một số sơ sót.

Bây giờ Sổ Trân hội đã phát hiện ra bọn họ, cách tốt nhất không phải ngồi chờ chết mà chuyển từ bị động sang chủ động, chiến đấu đến chết để giành lấy cơ hội.

Vừa nghĩ đến đây, công chúa không chút do dự, thân hình bay ra khỏi chỗ ngồi, đi thẳng đến Chu quản sự!

Thị vệ của Sổ Trân hội đương nhiên không phải là đám vô dụng, khi nhìn thấy công chúa di chuyển, bọn họ đều cũng lập tức hành động, nhưng phía sau công chúa, Lục Duy cũng gần như đồng thời di chuyển!

Khi tiến vào bọn họ không mang theo vũ khí quá lớn, vì có thể sẽ bị khám xét, quả thực Lục Duy có giấu một con dao găm trong tay áo, nhưng con dao găm này không có tác dụng quá lớn trong tình huống này.

Hắn đưa tay nắm lấy nó, giữa tiếng kinh ngạc của những người khác hắn trực tiếp đoạt đi cây ngọc trượng vừa được nam nhân bên cạnh đấu giá.

"Ngọc trượng của ta!"

Người đấu giá hét lên, nhưng đương nhiên lúc này không có ai để ý đến hắn, hội trường bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, nhiều người vội vàng ôm đồ đạc tìm nơi an toàn để trốn, hóa ra có người lại mang theo quá nhiều vàng cho nên khó tìm được nơi ẩn náu an toàn, trong lúc di chuyển bị người khác va vào khiến cho mọi thứ trở nên vô cùng hỗn loạn.

Lục Duy dùng ngọc trượng quét thẳng vào mấy tên cận vệ đang lao về phía công chúa, dọn sạch chướng ngại vật phía sau.

Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt.

Chúc quản sự vốn tưởng rằng mình có thể ngăn cản công chúa, nhưng không ngờ đối phương đã chuẩn bị sẵn sàng, thân hình nhẹ nhàng như tiên tử, bay qua chỗ hắn như đang ở vùng đất hoang. Thấy nàng tới gần, Chu quả sự hơi tái mặt, ông quay đầu lại nói với người đàn ông mặc áo đỏ thẫm, dường như để hắn đi trước, sau đó người mặc áo đỏ thẫm cũng đứng dậy.

Nhưng công chúa sao có thể để cho đối phương rời đi!

Lúc này hai người đã đi sâu vào hang cọp rồi.

Công chúa di chuyển nhanh đến nỗi ngay cả Chu quản sự cũng chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một tia sáng, ông ta kinh hãi, vô thức đưa tay ra, như muốn ngăn cản đối phương.

Tuy nhiên, bản thân lại chỉ có thể cố gắng nắm lấy góc áo công chúa, nhưng cuối cùng lại trượt!